Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2000
KHÔNG PHẢI LÀ THỂ HIỆN
Người trong phòng ăn bị kích thích ăn như hổ đói, mà Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu thì đã trên đường về phòng.
Nhiếp Nhiên chủ động bắt chuyện với Cửu Miêu trước.
“Cô giỏi thật, thế mà không chớp mắt lấy một cái đã ăn hết chỗ thịt đó.”
Nhưng Cửu Miêu lại không nói câu nào.
Nhiếp Nhiên cũng không để ý, tiếp tục nói:
“Trước kia cô cũng ăn thịt bò sống rồi à?”
Nhưng cô vừa nói xong đã thấy mặt Cửu
Miêu tái mét lao vào trong rừng cây, sau đó…
“Qe…”
Nghe tiếng nôn mửa truyền tới, Nhiếp
Nhiên nhún vai thấp giọng nói: “Được rồi, tôi thu lại câu nói vừa nãy.”
Rồi cô cũng đi vào trong rừng cây.
“Ộe… ọe…”
Vừa đi vào Nhiếp Nhiên đã thấy Cửu Miêu ôm một thân cây ra sức nôn. Đây là lần đầu tiên cô thấy Cửu Miêu thảm hại thế này.
Lúc này có vẻ như Nhiếp Nhiên muốn nói chuyện với cô ta, nhưng thực tế là muốn thăm dò. Cô cảm thấy Cửu Miêu có thể nhanh chóng ăn thứ đó có nghĩa là cô ta đã từng trải qua kiểu huấn luyện này, vậy thì rất có thể cô ta là lính đánh thuê giải ngũ hoặc là sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng phản ứng bây giờ của cô ta nói cho Nhiếp
Nhiên biết rằng không phải. Chứng tỏ tổ chức kia không phải là một tổ chức quân sự hóa chuyên nghiệp.
Nhiếp Nhiên yên tâm hơn một chút.
Chỉ cần không trải qua huấn luyện thì tương lai nếu giao chiến, bọn họ sẽ có nhiều phần thắng hơn.
Cô đứng cách Cửu Miêu không xa, cười dựa vào thân cây, tán dương: “Cô giỏi chịu đựng thật đấy, lại cố mà nuốt được, lợi hại.”
“Ộe…”
Tiếng nôn mửa lại vang lên.
Qua ba bốn giây sau, Cửu Miêu mới đứng dậy, lau miệng nhìn Nhiếp Nhiên: “Cô mới là lợi hại nhất.”
Ăn xong rồi mà đến bây giờ vẫn không có phản ứng gì, thậm chí vẻ mặt vẫn bình thường.
Nhiếp Nhiên cười hỏi: “Tại sao phải có phản ứng, tôi cảm thấy không tệ thật.”
Không phải cô giả vờ, cũng không phải cố ý thể hiện, mà là cảm thấy không tệ. Kiếp trước cô dựa vào thịt sống để sinh tồn, có
lúc có cái mà ăn đã tốt lắm rồi, đâu có chê buồn nôn hay không.
Cửu Miêu kinh hãi, khuôn mặt xuất hiện vẻ không thể tin: “Không tệ? Khẩu vị của cô nàng thật.”
“Là cuộc sống của cô quá tốt thôi.” Nhiếp
Nhiên cười, thuận tay hái một cái lá cây.
Cửu Miêu ôm thân cây, sắc mặt rất khó coi, thở hổn hển: “Cuộc sống có tệ thế nào đi nữa cũng không ai ăn cái này cả.”
Nhiếp Nhiên dừng tay lại, mấy giây sau mới cụp mắt xuống, cười khẽ: “Ừ, cô nói đúng, có thể là khẩu vị của tôi kỳ lạ.”
Cửu Miêu không chú ý tới vẻ mặt Nhiếp
Nhiên, bởi vì bây giờ cô ta đã đặt tất cả sự chú ý lên dạ dày của mình rồi. Mùi máu tanh hôi đảo lộn trong dạ dày cô ta một vòng rồi lại xộc lên.
“Qe…”
Tiếng nên không ngừng vang lên trong rừng cây.
Nhiếp Nhiên đứng im nhìn cô ta nôn hết những gì vừa ăn ra, cười nói: “Cô nôn ra toàn máu, ai không biết còn tưởng là cô hộc máu đấy.”
Nhưng Cửu Miêu chỉ mải nôn, không quan tâm đến cô.
Thấy cô ta cứ nôn mãi, Nhiếp Nhiên hỏi:
“Sao rồi, có cần đến phòng y tế không?”
Cửu Miêu vừa nôn vừa xua tay, đợi qua cơn mới ngẩng đầu lên nói: “Cô cứ mặc kệ tôi, về trước đi.”
Nhiếp Nhiên vốn chỉ muốn xác định cô ta nôn thật chứ không phải diễn, bây giờ chắc chắn rồi cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Cô gật đầu: “Vậy tôi đi trước đây. Cô cẩn thận nhé.”
Sau đó cô rời rừng cây, về phòng tắm.
Quá nửa đêm ba người trong phòng mới về, Lý Kiêu và Cửu Miêu về cùng nhau.
Nhìn sắc mặt tái mét của ba người bọn họ, không cần hỏi Nhiếp Nhiên cũng biết nhất định đám người này đến phòng y tế truyền nước.
Nhưng trên thực tế thì không chỉ có ba người này.
Đám người trong phòng ăn nhìn thấy
Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu ăn xong cũng nghiến răng nhét hết đồ vào trong dạ dày mình, không tiêu hóa được cộng thêm mùi hôi thối thỉnh thoảng lại xộc lên khiến quá nửa phải đến phòng y tế, làm các bác sĩ bận như con quay, không kịp chữa trị.
May mà các bác sĩ đều biết tân binh năm nào vào cũng phải qua cửa ải này nên đã sớm quen rồi.
Chẩn đoán chữa trị xong, rạng sáng đám người này được cho về nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện Nhiếp
Nhiên thản nhiên ăn xong đầu tiên, hơn nữa còn không buồn nôn đã bùng nổ khắp
Quân khu 9.