Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1999
ĂN XONG RỒI?
Lý Vọng cảm nhận được Cổ Vinh An đang coi thường mình: “Ai bảo tôi không áp chế được? Bây giờ tôi là sĩ quan huấn luyện của cô ấy, cô ấy dám tùy tiện làm bậy à? Cẩn thận tôi đá ra ngoài!”
“Tôi thấy cô ấy sẽ không dễ dàng để cậu đá ra ngoài đâu, dù sao cô ấy cũng là nữ binh duy nhất dám trêu ghẹo cậu.”
Cố Vinh An cười vỗ vai anh ta làm Lý Vọng tức giận muốn cãi lại, kết quả một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Báo cáo, tôi hoàn thành rồi.”
Trong tiếng nôn mửa, giọng nói này cực kỳ vang dội, làm tất cả mọi người đồng loạt nhìn vào trong góc.
Nhiếp Nhiên đứng tại chỗ với vẻ mặt bình tĩnh. Mà đĩa thịt và máu bò trên bàn cô cũng sạch sẽ.
Mọi người trợn to mắt, kinh hãi quên cả nôn mửa, ai cũng ngây ra nhìn cô như nhìn quái vật.
Hoàn… hoàn… hoàn thành thật à?
Trời đất, nữ binh này không có vị giác sao?
Không sợ sâu thì thôi, ngay cả thịt sống buồn nôn như vậy mà cũng nuốt nổi?
Cô… có phải là người không?
Không chỉ có đám người kia giật mình, ngay cả Lý Vọng cũng kinh ngạc, anh ta bước tới nhìn cái đĩa sạch sẽ trước mặt cô, khó tin hỏi: “Cô… ăn hết rồi à?”
“Vâng.” Nhiếp Nhiên thản nhiên gật đầu.
Nếu như không phải khóe miệng và tay cô vẫn dính máu, Lý Vọng thật sự nghi ngờ cô đã lén đổ đi.
Anh ta còn cố ý thêm “gia vị” vào đĩa thịt đó, tân binh mới đến lần đầu tiên sẽ không thể chịu nổi.
Cho dù là anh ta trước đây cũng thế.
Nhưng Nhiếp Nhiên… lại chịu được, hơn nữa nhìn cô không phải là kiểu cố chịu đựng, mà là ăn thật.
“Cô không buồn nôn à?” Lý Vọng nhỏ giọng hỏi.
Nhiếp Nhiên trả lời rất đúng trọng tâm:
“Cũng tạm.”
Cũng… cũng tạm?
Lý Vọng thua có thật, khóe miệng anh ta giật giật, vừa bội phục vừa bất lực: “Nhiếp
Nhiên, ai không biết còn tưởng là đơn vị ngược đãi cô, không cho cô ăn cơm đấy.”
Cô đúng là liều, uống hết không bỏ lại một giọt “canh” nào.
“Tôi có thể đi được chưa? Tôi muốn về tắm.” Nhiếp Nhiên hỏi.
Cổ Vinh An thấy anh em nhà mình đần ra bèn cười chào hỏi Nhiếp Nhiên: “Nhiếp
Nhiên, cô kiềm chế chút đi, đừng mạnh quá, sức chịu đựng của Mận nhà chúng ta thấp, không cẩn thận là nát ngay.”
Anh ta lôi chuyện hồi trước Nhiếp Nhiên trêu Lý Vọng ra nói.
Lý Vọng là sĩ quan huấn luyện mà lại bị anh em nhà mình trêu trước mặt nhiều người, cảm thấy vô cùng mất mặt, cau mày phản bác: “Nói linh tinh cái gì thế, mau về đi.”
Cố Vinh An biết điểm dừng, giơ hai tay lên đầu hàng: “Được được được, tôi không cản trở cậu huấn luyện tân binh nữa.”
Nói rồi anh ta cười rời khỏi phòng ăn.
Lý Vọng ho nhẹ mấy tiếng, khôi phục lại dáng vẻ sĩ quan huấn luyện, nghi ngờ hỏi:
“Cô ăn hết rồi à? Chắc chắn không lén nôn chứ?”
“Không.”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Đúng lúc này, Cửu Miêu cũng đứng lên hô:
“Báo cáo, tôi cũng hoàn thành rồi!”
Đám người ở đây hít sâu một hơi.
Hai nữ binh đã hoàn thành?!
Thật là điên rồ!
Bọn họ không buồn nôn, không thấy kinh à?
Cả một đĩa máu lớn như vậy cơ mà!
“Sĩ quan huấn luyện, chúng tôi đi được chưa?” Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, cô cảm thấy trên người mình vẫn còn sâu chưa xử lý sạch, bây giờ chỉ muốn về tắm.
Lý Vọng thấy cô cau có, tưởng là cô khó chịu nên cũng không cố ý làm khó, dù sao cô đã giỏi hơn anh ta lúc đầu rất nhiều.
Anh ta gật đầu: “Được rồi được rồi, hai người đi đi.”
Nhiếp Nhiên và Cửu Miêu được anh ta cho phép, cùng rời khỏi phòng ăn.
Đám người trong phòng ăn vô cùng hâm mộ bọn họ.
“Má, hai nữ binh này là biến thái à? Thịt sống như thế mà lại ăn được hết.” Một nam binh nói.
Người bên cạnh cắn thịt, lúng búng giục:
“Lắm lời làm gì, ngay cả nữ binh cũng có thể nuốt được, sao chúng lại không làm được, mau ăn đi!”
Không biết có phải là Nhiếp Nhiên và Cửu
Miêu đã kích thích đám nam binh này không mà ai cũng ra sức ăn. Lần này bọn họ không quan tâm có buồn nôn hay tanh không nữa, nhắm mắt nhét thịt vào miệng, thề không từ bỏ.