Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1998
NGANG NGƯỢC LÀ ĐÚNG RỒI
Không biết có phải vì bị tiếng nôn này ảnh hưởng không mà những người khác cũng thi nhau nôn.
Y như bệnh dịch.
Lý Vọng nhìn đám người kia vừa ăn vừa nôn đến đáng thương, mặc dù đắc ý trong lòng nhưng vẫn tỏ ra nghiêm túc, khiển trách: “Ai? Ai nôn? Tôi nói cho mọi người biết, mọi người phải ăn hết cho tôi, nếu không nên bao nhiêu tôi sẽ bù lại bấy nhiêu.”
Mọi người sợ run lên, không quan tâm đến mùi tanh kia nữa, cố gắng nghiến chặt răng nuốt miếng thịt bò sắp nôn ra xuống.
Nhưng vừa nuốt vào, mùi tanh hôi lại làm dạ dày đảo lộn.
Có mấy nữ binh ăn được mấy miếng xong thật sự không chịu nổi, bất chấp lời đe dọa của Lý Vọng, đứng lên che miệng chạy thẳng ra ngoài.
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng nôn mửa, trong phòng ăn chỉ còn lại một vài người tâm trí kiên định tiếp tục ăn thịt, uống máu.
Nhưng tình cảnh cực kỳ thảm hại.
Máu bò vẩy đầy đất giống như hiện trường giết người.
Lý Vọng rất hài lòng khi thấy bọn họ như vậy, không nhịn nổi cảm thán quả nhiên thời gian trôi qua thật nhanh.
Trước đây khi vừa vào Quân khu 9, anh ta cũng bị đĩa máu thịt sống dọa giống đám nhóc này, nhưng quân lệnh như núi nên chỉ có thể nhắm mắt nuốt hết vào trong bụng.
Kết cục đương nhiên cũng như bọn họ, nôn cả một đêm, mật xanh mật vàng cũng nên hết ra.
Bây giờ thành lão làng rồi, cuối cùng cũng có thể được nhìn thấy bộ dạng thảm hại của đám gà mờ này.
Chắc lúc huấn luyện bọn họ, đội trưởng Vụ sảng khoái lắm nhỉ?
Đang suy nghĩ thì một binh lính đi tới phá vỡ hồi tưởng của anh ta.
“Lý Vọng, tôi thấy lứa binh lính này không tệ đâu.” Một binh lính cùng khóa với Lý
Vọng vừa huấn luyện dã ngoại về nhân thời gian nghỉ ngơi tới đây xem, nhìn thấy các tân binh đang ra sức chiến đấu với đĩa thịt bò, anh ta trêu đùa.
“Mọi người huấn luyện về rồi à?” Lý Vọng nhìn thuốc màu ngụy trang chưa lau sạch trên mặt anh ta, hỏi.
“Ừ, bình an trở về rồi. Cậu thì sao, khoảng thời gian này huấn luyện các tân binh thế
nào? Tôi thấy có vẻ không tệ nhỉ?”
Lý Vọng nhìn anh ta, hừ lạnh: “Không tệ?
Mắt cậu có vấn đề và Cố Vinh An, bọn họ nôn thế kia còn không tệ cái gì, kém xa chúng ta ngày trước.”
Lúc này anh ta hoàn toàn xóa sạch cảnh mình nôn ra nước trong ký ức, còn không biết xấu hổ nâng cao mình lên.
Cố Vinh An nhìn lướt qua hiện trường, cuối cùng dừng lại ở một góc, hất cằm nói:
“Nhưng có người không nôn, cậu nhìn góc kia đi.”
Lý Vọng nhìn sang.
Quả nhiên có người không nên thật.
Nhiếp Nhiên đang ngồi ăn thịt bò sống ở góc phòng.
Cô ngồi im không nói gì xử lý từng miếng thịt và máu bò.
Vừa rồi anh ta chỉ mải quan tâm đến đám người bị nôn kia mà không chú ý tới Nhiếp
Nhiên.
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, thoải mái ăn thịt uống máu, ai không biết còn tưởng cô đang ăn đồ ngon.
“Con nhóc này đúng là lợi hại, thịt sống như vậy mà cũng nuốt trôi được.” Lý Vọng nhìn cô nuốt từng miếng thịt, cau mày lại.
Cố Vinh An gật đầu, bình luận rất đúng trọng tâm: “Ừ, mạnh hơn cậu.”
“Tôi…” Lý Vọng muốn phản bác anh ta, nhưng vì có sự tích anh dũng bị thịt bò sống giày vò suýt nữa vào bệnh viện trước kia nên anh ta không dám tiếp tục tự dát vàng lên mặt nữa, chỉ có thể nhịn, oán hận nhìn Nhiếp Nhiên: “Chắc con nhóc này mất vị giác rồi.”
Cố Vinh An bật cười: “Thôi đi, rõ ràng là người ta lợi hại hơn cậu.” Nhưng sau đó nhìn kỹ, anh ta cũng kinh ngạc: “Ơ, đây
không phải là con nhóc đó à? Cô ấy vào được rồi hả?”
Lúc Nhiếp Nhiên vào đây, bọn họ ra ngoài huấn luyện nên chưa gặp được nhau. Bây giờ nhìn thấy cô, ít nhiều cũng thấy hơi ngạc nhiên và vui mừng.
“Ừ, cô ấy đánh một trận đẹp nên vào được đây.” Lý Vọng nhìn cô ăn thịt bò, nhớ lại cảnh có một thân một mình phá hủy tập đoàn buôn người kia, thầm lắc đầu.
Cố Vinh An cười: “Nghe giọng cậu là biết nhất định cô ấy đã làm chuyện kinh thiên động địa gì đó rồi.”
“Ừ, cũng gần như thế.” Lý Vọng không thể phủ nhận cô đã làm một chuyện gây tiếng vang rất lớn.
Cố Vinh An thở dài: “Xem ra con nhóc này đúng là người của Quân khu 9, nhưng sao giờ cô ấy lại nghe lời cậu thế?”
Lý Vọng xem thường hừ lạnh một tiếng:
“Nghe lời, tại cậu chưa thấy lúc cô ấy
ngang ngược thôi, ngày đầu tiên vào Quân khu 9 đã suýt đánh nhau với Lý Kiêu ở trong phòng.”
Cố Vinh An nhướng mày: “Ngang ngược là đúng rồi, cậu áp chế được cô ấy mới là lạ đấy.”