Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1997
MỘT ĐĨA THỊT BÒ MÙI VỊ ĐẶC BIỆT
“Nhưng tôi thấy cô ấy không ngang ngược, vừa nãy cô ấy còn cảm ơn tôi.” Mạnh Nhiễm
Nhi đứng lên nói thay cho Nhiếp Nhiên:
“Cũng hoàn toàn không có dáng vẻ như mọi người nói mấy ngày trước, rõ ràng cô ấy rất lễ độ.”
Một nữ binh đứng cạnh Manh Nhiễm Nhi cũng tán thành: “Đúng vậy, hơn nữa tôi cảm thấy nữ binh này rất khiêm tốn.”
Triệu Thiển Mạch nói: “Ừ, không chỉ khiêm tốn mà còn không hòa đồng, cô ấy chưa bao giờ chủ động nói chuyện với chúng ta, thậm chí tươi cười cũng không.”
Manh Nhiễm Nhi cau mày lại, không đồng ý: “Không hòa đồng? Không đến nỗi thế
chứ, tính mỗi người một khác, cô ấy là chiến hữu của chúng ta chứ đâu phải là người ở, không cần thiết lúc nào cũng phải nở nụ cười với chúng ta mà.”
“Hình như cậu rất thích Nhiếp Nhiên đó nhỉ?” Triệu Thiển Mạch tiến lên khoác cổ cô ta cười hỏi.
Manh Nhiễm Nhi nói đúng sự thật: “Chưa đến nỗi thích, tôi chỉ cảm thấy cô ấy không nói nhiều nhưng rất lễ độ, hơn nữa cũng cố gắng huấn luyện, còn tốt hơn là người huấn luyện tốt nhưng không quan tâm đến ai hoặc huấn luyện không tốt mà nói nhiều.”
Triệu Thiển Mạch gật đầu: “Cậu nói có lý, những người lịch sự phải phép, có thành tích huấn luyện tốt, còn không thích nói chuyện giống cô ấy thì không nên đến gần đâu, tôi khuyên cậu đừng lãng phí thời gian với cô ấy.”
Cô ta vỗ vai Manh Nhiễm Nhi rồi cùng những người khác ra khỏi sân huấn luyện, để Manh Nhiễm Nhi lại một mình.
“Thật sao?”
Không ai có thể giải đáp nghi ngờ cho
Manh Nhiễm Nhi cả, bởi vì chưa có ai từng nói chuyện với Nhiếp Nhiên. Cô quá ít nói, kể cả với Uông Tự Minh và Phương Lượng thì cô cũng chỉ nói mấy câu đơn giản rồi đi huấn luyện.
Xem ra muốn tới gần cô là một chuyện không hề dễ dàng.
Hoàng hôn buông xuống, tiếng ve không ngừng vang lên trong sân huấn luyện trống trải.
Mọi người ngồi trong phòng ăn sẵn sàng đón địch, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc và… do dự. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi, hoàn toàn không còn tiếng bát đũa va chạm ồn ào như mọi khi.
Nhiếp Nhiên đến phòng y tế nên vào phòng ăn cuối cùng.
Cô thấy đám người kia đều ngồi im không nhúc nhích thì cũng dừng bước.
“Báo cáo.” Tiếng hô của cô phá vỡ cục diện nặng nề này.
Lý Vọng nhìn thấy Nhiếp Nhiên, gật đầu cho cô vào.
Nhiếp Nhiên nhìn nụ cười âm hiểm của anh ta, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn vào phòng ăn.
Sau khi bước vào, nhìn thấy đồ để trên bàn, cô hiểu ra ngay là chuyện gì.
Trên bàn bày la liệt những đĩa thịt bò sống.
Xem ra buổi chiều Lý Vọng nói mình sẽ được thỏa mong ước là thật rồi.
Nhiếp Nhiên nhìn những đĩa thịt bò sống kia, cũng bội phục Lý Vọng.
Không chỉ là thịt bò sống mà còn là loại chưa rửa, cả đĩa toàn máu bò, thịt bị ngâm trong máu, dưới ánh đèn nhìn vô cùng kích thích con người, và cũng cực kỳ… buồn nôn.
“Bây giờ mọi người ăn hết chỗ thịt bò sống này cho tôi.” Lý Vọng nhìn vẻ mặt buồn nôn của các nữ binh, tiếp tục nói: “Vì là lần đầu tiên nên tôi không quy định thời gian.
Nhưng mọi người phải ăn hết thịt và uống hết canh, nếu không thì đừng hòng bước ra khỏi cửa phòng ăn!”
Mặt các nữ binh tái mét, môi cũng run lên.
Không chỉ nữ binh, có một số nam binh nghe thấy thế cũng khó khăn nuốt nước miếng.
Không phải bọn họ không làm được, nếu chỉ ăn thịt sống thì không sao, nhưng uống canh?
Đây không phải canh thật mà là máu bò, phải… phải uống thế nào
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Mới đứng gần thôi mà mùi tanh đã xộc vào mũi rồi.
“Còn ngồi ngây ra đấy làm gì? Có phải cảm thấy một miếng chưa đủ, muốn tôi cho thêm đúng không?!” Lý Vọng thấy bọn họ ngồi im không chịu động đậy bèn quát lên.
Mấy nam binh cố nhịn cảm giác buồn nôn, vớt miếng thịt bò ra khỏi đĩa máu.
Máu tươi đỏ thẫm tay bọn họ.
Có nam binh do dự mấy giây, cuối cùng vẫn giơ miếng thịt lên cắn mạnh một miếng.
Nhưng không biết vì sao mà thịt bò này tanh hơn bình thường rất nhiều, y như nội tạng, mùi tanh khiến người ta nôn hết cả dịch vị dạ dày ra.
“Qe…”
Trong phòng ăn yên tĩnh không một tiếng động cuối cùng cũng vang lên tiếng nôn mửa như Lý Vọng mong đợi.