Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1994
ÁP LỰC HAI TẦNG
Nhưng đáng tiếc là Nhiếp Nhiên không để cho bọn họ thấy bản lĩnh của mình, ngay cả tính tình thật cũng không.
Ngày nào cô cũng huấn luyện theo quy củ,
Lý Vọng nói thế nào cô huấn luyện thế ấy, không hề phản kháng, không có bất cứ điểm nào đáng cho người khác chú ý.
Bọn họ bắt đầu nghi ngờ lời Thiển Mạch nói.
Một nữ binh quy củ, không nói nhiều, thành tích sát hạch luôn ở hạng trung, cũng không có gì nổi bật thì sao có thể bóp chết chiến hữu của mình được?
Thiển Mạch cũng thấy rất quái lạ, tại sao lúc mới vào đây Nhiếp Nhiên ngang ngược là thế mà bây giờ lại khiêm tốn thế này?
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu coi đối phương như không tồn tại, ai sống cuộc sống của người nấy. Dĩ nhiên không phải không để ý tới đối phương là sẽ một thân một mình, hai người cũng đều có bạn của riêng mình.
Hình như Nhiếp Nhiên khá thân với
Phương Lượng và Uông Tư Minh, nghe nói là vì mọi người đều từ đơn vị dự bị ra.
Còn Lý Kiêu thì nói chuyện hòa hợp với các binh lính mới tới Quân khu 9.
Hai người không quấy rầy, cũng không không can thiệp chuyện của nhau.
Trừ Thiển Mạch, Lý Vọng cũng phát hiện ra chuyện này.
Anh ta rất vui mừng vì Nhiếp Nhiên không bướng bỉnh ngang ngạnh, làm việc tùy hứng như ở đơn vị dự bị.
“Bây giờ em quy củ hơn lúc ở đơn vị dự bị nhiều rồi.”
Phương Lượng và Nhiếp Nhiên đi ra khỏi phòng ăn sau khi ăn xong.
“Bởi vì dành hết thời gian cho huấn luyện nên không thể không quy củ.” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, xoa cánh tay mình, buổi sáng huấn luyện nhiều quá nên hai tay tê dại, xương sườn cũng đau nhức. Chắc bây giờ lưng mình đã tím bầm rồi.
Đột nhiên cô thấy hoài niệm cuộc sống ra ngoài nằm vùng quá.
“Rất tốt, tôi tin em cố gắng như vậy, nhất định có thể ở lại.” Phương Lượng biết cô chưa thích ứng với huấn luyện.
“Mong là thế.” Nhiếp Nhiên trả lời.
Không phải cô khiêm tốn mà là sát hạch ở đây quá nghiêm khắc, người mới như cô không có sức mà chống đỡ.
Huấn luyện dày đặc cộng với tập luyện buổi tối liên tục, thỉnh thoảng lại có binh lính rời đi nên trong một tuần ngắn ngủi mà cô thấy mệt mỏi kinh khủng.
Đây là cảm giác chưa từng có khi ở đơn vị dự bị.
Không chỉ thân thể mệt mỏi, mà cô còn thấy một áp lực vô hình của những người đang liều mạng huấn luyện.
Khi tất cả mọi người đều là giỏi nhất thì sự xuất sắc của mình sẽ chẳng còn là gì cả.
Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi còn chưa kết thúc, một tiếng còi đã vang lên. Tất cả mọi người gần như theo bản năng xuống tầng tập hợp.
Sau khi xác định tất cả mọi người đều có mặt trong thời gian quy định, Lý Vọng dẫn bọn họ vào sân huấn luyện.
Thấy súng xếp gọn gàng trên sân, mọi người đều cảm thấy chắc là huấn luyện bắn.
Nhưng lúc cầm khẩu súng lên, Nhiếp
Nhiên nhạy bén cảm thấy khẩu súng này nhẹ hơn súng bình thường.
Không phải huấn luyện bắn – Đây là phản ứng đầu tiên trong đầu cô.
Quả nhiên lúc mọi người đã nhận súng xong, Lý Vọng che mắt nhìn lên bầu trời:
“Bây giờ ánh nắng vừa đẹp, nhiệt độ cũng không tệ, thích hợp cho mọi người huấn luyện chịu nắng, mỗi người một khẩu súng, một viên đạn.” Anh ta cảnh cáo:
“Nhớ lấy, tôi chưa bảo kết thúc mà ai dám để đạn rơi xuống đất thì đừng trách tôi không khách khí! Nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
Các binh lính ở đây thầm vui mừng.
Từ khi chưa vào Quân khu 9, bọn họ đã huấn luyện hạng mục này không biết bao nhiều lần nên đều không sợ, ai cũng nghiêm túc nằm xuống cầm súng nhắm về phía trước, tự động đặt vỏ đạn lên trên họng súng, bắt đầu nhập thiền.
Chỉ có Nhiếp Nhiên là khẽ cau mày lại, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Nhất là vừa nãy cô đã thấy nụ cười xấu lướt nhanh qua khóe miệng Lý Vọng.
Vì vậy Nhiếp Nhiên tập trung 120% tinh thần.
Quả nhiên, sau khi phơi dưới ánh mặt trời chói chang khoảng bốn tiếng, một nữ binh cách đó không xa đột nhiên hét lên, nhảy bật dậy.