Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1993
LÂU NGÀY SẼ BIẾT
Nhưng không biết có phải đối phương là người nói nhiều, thích lải nhải không mà lại hỏi tiếp: “Vậy cậu đến từ đơn vị nào?”
“Đơn vị dự bị.”
Manh Nhiễm Nhi vỗ đét lên đùi, vui vẻ nói:
“Vừa khéo, hình như Lý Kiều, Cửu Miêu cùng với Dương Thụ cũng đều đến từ đơn vị dự bị.” Nói rồi cô ấy chỉ mấy người ngồi cách đó không xa, nhưng lại cau mày tò mò hỏi: “Sao cậu không đến cùng bọn họ?”
Câu này khiến sắc mặt mấy người xung quanh quen Nhiếp Nhiên đều thay đổi. Bọn họ nhìn Nhiếp Nhiên, sợ cô sẽ trở mặt làm ra chuyện gì đó.
May mà Nhiếp Nhiên chỉ thu lại ý cười hữu hảo, trả lời đơn giản: “Tôi gặp chút chuyện, cho nên đến sau bọn họ mấy ngày.”
Một câu nói qua loa đã miêu tả hết nửa tháng sóng to mưa lớn chấn động lòng người này.
Đối phương tưởng là Nhiếp Nhiên bị thương nên mới vào đơn vị muộn bèn an ủi: “Không sao, dù gì bây giờ cậu cũng vào rồi, lại còn may mắn tránh được nửa tháng huấn luyện ma quỷ.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, tự giễu: “May mắn à? Bây giờ tôi phải huấn luyện gấp đôi mới có thể đuổi kịp tiến độ của mọi người.”
Nói xong cô đứng dậy đi vào sân huấn luyện. Những hạng mục thể lực khác thì cô chỉ cần duy trì mức huấn luyện nhất định với bọn họ, nhưng huấn luyện tiền đình thì phải tăng gấp đôi. Nếu không một khi có hành động lên thuyền thì bất cứ lúc nào cô cũng sẽ bị loại.
“Vừa nãy tôi nói sai gì à?” Mạnh Nhiễm
Nhi nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
Người kia trùng hợp chính là nữ binh ở cùng phòng với Nhiếp Nhiên, cô ta nhìn về phía Nhiếp Nhiên, trả lời: “Cậu nói không sai, là vấn đề của cô ấy.”
“Sao cậu biết?” Manh Nhiễm Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt hỏi.
Nữ binh kia nhìn Lý Kiều cách đó không xa cũng đứng lên rời đi, nhỏ giọng trả lời: “Tối hôm qua cô ấy đánh nhau với Lý Kiêu, còn bị sĩ quan huấn luyện lôi ra ngoài phạt một trận.”
“Cậu đùa đấy à?”
“Không, là thật!” Nữ binh kia chờ tới khi Lý
Kiêu đi rồi mới hứng thú bừng bừng nói:
“Cậu không biết đâu, cô ấy vừa đến đã rất không khách khí với Lý Kiêu rồi.”
“Cậu nói là cô ấy và Lý Kiêu bất hòa à?”
Manh Nhiễm Nhi vốn không tin, nhưng nghĩ kỹ thì vừa nãy mình nhắc đến Lý Kiêu
xong thấy cô thu lại ý cười nên lại thấy hơi tin.
Nữ binh kia cảm thán: “Đâu chỉ có thế, dáng vẻ hôm qua của cô ấy rõ ràng là muốn giết đối phương.”
“Không phải chứ? Thật hay giả thế?”
“Cậu cố ý phóng đại đúng không?”
“Khoa trương vậy cơ à? Thiển Mạch, cậu đừng có nói linh tinh đấy.”
Đám người xung quanh cũng hứng thú dịch lại gần.
Nữ binh Thiển Mạch thấy mình bị nghi ngờ bèn hùng hồn nói: “Cực kỳ chính xác, lúc ấy Cửu Miêu, tôi và A Nguyệt ở phòng bên đều nhìn thấy.”
Manh Nhiễm Nhi khó hiểu: “Nhưng vì sao thế?”
Thiển Mạch lắc đầu: “Không biết, dù sao vừa vào phòng đã cực kỳ ngang ngược,
ngay cả sĩ quan huấn luyện cũng không coi ra gì.”
“Thật hả?” Một nam binh nghi ngờ hỏi.
“Đúng thế đấy, tôi có thể làm chứng, nếu như hôm qua sĩ quan huấn luyện đến chậm mấy phút, tôi đoán đồ trong phòng đã bị đập hết rồi.” Lúc này nữ binh A
Nguyệt cũng dịch lại gần.
Mọi người trầm tư nhìn Nhiếp Nhiên phía xa.
“Xem ra nữ binh mới tới này rất ngang ngược.” Một nam binh hứng thú nói.
Nhưng một người khác lại không tán thành: “Nói không chừng người ta có cái để mà ngang ngược.”
Kết quả lại bị đối phương phản bác: “Chưa chắc, người có thể vào Quân khu 9 đều là lính mũi nhọn, ai mà không lợi hại chứ?”
Mọi người gật đầu tán thành, dễ thấy tất cả mọi người đều cho là mình không hề kém bất cứ ai.
“Được rồi, dù sao lâu dần sẽ biết thôi, sớm muộn gì cũng có thể thấy thực lực của tân binh này.” Một nam binh đứng lên: “Ở đây thảo luận chuyện này không bằng tranh thủ thời gian huấn luyện đi.”
Nói rồi anh ta đi đến sân huấn luyện trước.
Những binh lính kia cảm thấy đúng, thôi bàn tán mà vào sân bắt đầu luyện tập.
Phương Lượng và Uông Tự Minh bật cười:
“Nếu bọn họ nghe thấy những sự tích của
Nhiếp Nhiên, chắc không dám nói linh tinh thế đâu nhỉ?”
“Như bọn họ nói đó, lâu ngày bọn họ sẽ biết thôi.”
Uông Tư Minh nói xong cũng tham gia vào đội ngũ huấn luyện.