Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1992
ÁP LỰC VÔ HÌNH
Đứng trước bài kiểm tra nghiêm khắc như vậy, ai cũng sợ hãi.
Bọn họ trơ mắt nhìn những binh lính lần lượt bị loại ra, sợ có một ngày mình cũng trở thành một thành viên trong đó.
Nhìn nữ binh kia hồn bay phách lạc đội cơn mưa lớn về phòng, các binh lính im lặng không nói một lời.
Lý Vọng hô vang dội: “Tất cả mọi người lên tinh thần cho tôi! Nếu không mọi người sẽ là người tiếp theo! Ở đây không có bất cứ cơ hội thừa thãi nào cả, không đạt tiêu chuẩn đồng nghĩa với việc bị đào thải, không có khả năng thứ hai!”
Nước mưa ào ào trút xuống. Quần áo của mọi người ướt hết, nước mưa chảy theo vành mũ tạo thành một mành nước. Nước
mưa rơi vào mắt, tóc dán chặt vào má.
Nhiếp Nhiện đột nhiên cảm thấy áp lực.
Chiều hôm đó một nữ binh đã bị loại.
Thậm chí ngay cả tên cô ấy là gì Nhiếp
Nhiên cũng không biết, chỉ thấy lúc sẩm tối cô ấy xách hành lý đi ra khỏi tòa ký túc xá đến cổng Quân khu 9.
Có mấy nữ binh quen cô ấy tiến lên an ủi.
Nữ binh kia càng không chịu nổi, lại bật khóc.
“Tôi thật sự… thật sự rất muốn ở lại… tôi đã cố gắng như thế… cố gắng như thế rồi…”
“Tại sao… tại sao không thể cho tôi thêm một cơ hội…”
“Tôi chỉ muốn có một cơ hội mà thôi…”
Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở truyền vào tại những người đứng ở xa, ai cũng thông cảm thay. ?
Đâu phải bọn họ không biết sự cố gắng của cô ấy. Không chỉ cố gắng ở Quân khu 9, trước đây vì thi vào Quân khu 9, chắc chắn cô ấy cũng đã cố gắng rất nhiều.
Nhưng đúng như Lý Vọng nói, ở chỗ này không đạt tiêu chuẩn đồng nghĩa với việc bị đào thải, không có khả năng thứ hai.
Cố gắng không có nghĩa là sẽ thành công.
Bởi vì ai ở đây cũng đều liều mạng cố gắng, cho nên sự cố gắng của cô ấy vẫn là chưa đủ.
“Không sao, cùng lắm thì sang năm thi lại.”
Một nữ binh an ủi.
Nhưng nữ binh kia lại càng khóc lớn hơn:
“Hết… hết cơ hội rồi… sang… sang năm tôi sẽ phải đi…”
Lần này các nữ binh xung quanh cũng không nói được gì nữa.
Sang năm cô ấy giải ngũ rời khỏi đơn vị, đúng là không còn cơ hội nữa.
Cuối cùng nữ binh đó vừa khóc vừa bị người đưa lên xe.
Lúc xe chạy ra khỏi cổng, bọn họ vẫn thấy cô ấy thò đầu ra khỏi cửa nhìn cổng đơn vị, ánh mắt quyến luyến không nỡ.
Đây không phải là người đầu tiên rời đi.
Nhưng lần nào tiễn bọn họ đi, ai cũng thấy nặng nề trong lòng.
Chỉ có Nhiếp Nhiên là không bị ảnh hưởng, đối với cô mà nói, đào thải là quy luật sinh tồn, đây là chuyện quá bình thường. Cô chỉ nhìn thấy sự tàn khốc của việc sát hạch từ nữ binh này. Cô muốn ở lại đồng nghĩ với việc phải cố gắng gấp bội, cố gắng hơn đám người này mới có thể thành công ở lại đến cuối cùng.
Lúc tất cả mọi người đều đắm chìm trong cảm xúc này, Nhiếp Nhiên đã đi vào phòng ăn.
Cô cảm thấy đứng ngay ra ở đây đưa mắt nhìn nữ binh không quen biết rời đi còn không bằng nhanh đi ăn tối rồi tranh thủ huấn luyện thêm.
Cô phát hiện Cửu Miêu cũng đi vào phòng ăn như mình.
Tiếp đó là Lý Kiêu và Uông Tư Minh,
Phương Lượng. Vẻ mặt bọn họ nặng nề hơn chứ không như Nhiếp Nhiên và Cửu
Miêu.
Các binh lính khác cũng lần lượt đi đến.
Sau khi bữa tối kết thúc, một nhóm người vì quá mệt nên về phòng nghỉ ngơi, còn một nhóm khác thì bị kích thích bởi chuyện của nữ binh vừa rồi nên chỉ nghỉ một lúc lại ra sân bắt đầu huấn luyện.
Bọn họ rất sợ mình sẽ trở thành người tiếp theo, thế nên phải liều mạng.
Nhưng sau khi huấn luyện hai tiếng, những người đó đã hơi mệt liền ngồi ở trong sản nghỉ ngơi.
Lúc này Nhiếp Nhiên là người mới vào nên tự nhiên trở thành mục tiêu của mọi người.
“Nữ binh mới đến, cậu tên là gì thế?”
Buổi sáng lúc giới thiệu Nhiếp Nhiên, Lý
Vọng chỉ nói cô là nữ binh mới tới chứ không hề giới thiệu tên cô.
“Tôi họ Nhiếp, tên Nhiên.” Nhiếp Nhiên ngồi uống nước, trả lời.
Hình như nữ binh đó rất hứng thú với cô, lại hỏi: “Nhiễm hả? Nhiễm nào? Nhiễm trong Huân Nhiễm?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không, là Nhiên trong Nhiên Hậu*.”
(*) XE – Nhiên Hậu: Sau đó
– Huân Nhiễm: Nhuộm màu, pha màu
Từ trước đến giờ Nhiếp Thành Thắng không thèm để ý đến cô, sao có thể đặt cho cô cái tên tình thơ ý họa như thế được?
Nhưng cô cũng không thích cái chữ đó, quá mềm mại, bất định, không thích hợp với tính cô.
“Nghe đặc biệt đấy.” Người bên cạnh bật cười, chủ động nói: “Tôi họ Manh, tên
Nhiễm Nhi.”
Manh Nhiễm Nhi?
Họ Manh?
Cô ấy nói tên cô rất đặc biệt, nhưng Nhiếp
Nhiên cảm thấy tên cô ấy mới là đặc biệt.
Cô cười nhưng không nói gì, định kết thúc cuộc trò chuyện này.