Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1991
KỲ HẠN SÁT HẠCH HAI THÁNG
“Cảm ơn.” Hình như Nhiếp Nhiên rất cảm kích sự giúp đỡ của anh ta, cô cảm ơn anh ta xong rồi còn chủ động nói chuyện: “Tôi không hiểu, với năng lực của anh muốn vào Quân khu 9 chắc là không có vấn đề gì, tại sao phải lựa chọn đến đội thủy quân lục chiến trước?”
Uông Tự Minh nói: “Không phải, là vì tôi muốn đi tiếp nhận các thử thách khác nhau.”
“Hóa ra là thế.” Nhiếp Nhiên hiểu ra gật đầu: “Vậy thầy thì sao, sĩ quan huấn luyện cũ của em cũng chạy đến đội thủy quân lục chiến khảo nghiệm mình à?”
Cô vừa dứt lời, người nấp ở cửa phòng bất đắc dĩ đi ra. Phương Lượng gãi mũi, hậm hực trả lời: “Tôi không có năng lực vào thẳng Quân khu 9 nên ở bên kia huấn luyện hai năm mới thi được vào đây.”
“Vậy em có được tính là trò giỏi hơn thầy không?” Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng đã lâu không gặp, tủm tỉm hỏi.
Phương Lượng cũng cười, gật đầu: “Coi là thế, em và Lý Kiêu đều thế.”
Câu nói vô tư của anh ta khiến Nhiếp
Nhiên hơi biến sắc, ngay cả Uông Tư Minh cũng cau mày lại. Phương Lượng thuận mồm nói xong cũng phát hiện ra liền bắt đầu thấy căng thẳng.
Nhưng cuối cùng Nhiếp Nhiên vẫn không nổi giận với bọn họ, chỉ hờ hững nói: “Em hơi mệt, đi về nghỉ trước đây, nói chuyện sau nhé.”
“Ồ, thế cô mau về đi, buổi chiều còn rất nhiều huấn luyện, cô mới tới nhất định
vẫn chưa quen, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.” Uông Tư Minh gật đầu.
Sau khi đưa mắt nhìn Nhiếp Nhiên rời đi,
Uông Tự Minh mới cau mày nói với
Phương Lượng: “Tự dưng cậu nhắc đến Lý
Kiêu làm gì, không phải là khiến cô ấy không vui à?”
Trước đó bọn họ đều đi làm chứng cho
Nhiếp Nhiên, biết được hết đầu đuôi kết quả câu chuyện cho nên cũng biết giữa Lý
Kiêu và cố xảy ra chuyện gì.
“Tôi quên mất.” Phương Lượng cũng rất hối hận vì vừa rồi vô tình nhắc tới tên Lý
Kiêu: “Không ngờ bọn họ lại như nước với lửa thế này.”
“Không phải cậu không biết tính Nhiếp
Nhiên, nếu không vì Lý Kiêu thì Nhiếp
Nhiên đã vào đây từ lâu rồi. Cô ấy nhịn không đánh nhau với Lý Kiêu đã tốt lắm rồi đấy.”
Phương Lượng thở dài: “Cậu nói đúng, nhưng Lý Kiêu làm thế cũng có thể tha thứ được. Cô ấy là người kiêu ngạo, sao chịu nổi cái tát đó?”
Uông Tư Minh im lặng.
Phương Lượng thở dài: “Không biết bọn họ sẽ thế nào đây, chỗ này luôn có những hoạt động theo nhóm, tôi sợ đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện mất.”
“Chúng ta đâu nhúng tay vào chuyện này được, cẩn thận có khi cô ấy còn thấy ác cảm.”
Thật ra không chỉ có Nhiếp Nhiên không chịu được ngay cường độ huấn luyện ở nơi này, mà ngay cả những người đã huấn luyện ở đây gần nửa tháng cũng thế.
Bởi vì vào Quân khu 9 rồi chưa chắc có thể trở thành người Quân khu 9.
Họ phải trải qua tầng tầng sát hạch, trong hai tháng nếu như không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị trả về.
Lần sát hạch này có tổng cộng năm mươi người, nhóm người này do Lý Vọng và
Phùng Chí toàn quyền phụ trách.
Với thang điểm 100, hạng mục nào không đạt sẽ bị trừ điểm, trừ tới mức không đạt tiêu chuẩn sẽ bị đá ra ngoài.
Vì vậy trước khi vào đây, tất cả mọi người đều có một bài kiểm tra như Nhiếp Nhiên.
Cô một mình xuống máy bay tìm xe, sau đó tìm đường lên núi. Còn người khác thì bị máy bay trực thăng ném xuống nơi hoang vắng nhất ở chân núi rồi tự đi tìm phương hướng, bốn mươi người có thể thuận lợi tiến vào Quân khu 9 huấn luyện, còn mười người còn lại đi trực thăng đến thế nào thì lên trực thăng về thế ấy.
Sau gần nửa tháng huấn luyện lại có khoảng mười người bị loại, vì vậy bây giờ chỉ còn ba mươi người trong đội ngũ, tính cả Nhiếp Nhiên hôm qua mới tới là có ba mười một người.
Nhưng ba mươi mốt người này vẫn chưa phải là những người được chọn cuối cùng.
Tối hôm qua Lý Kiêu nói với Nhiếp Nhiên chuyện này, cô tin sau này sẽ càng lúc càng chặt, và vẫn có người rời khỏi đội ngũ.
Mà chiều hôm đó, Nhiếp Nhiên chính mắt nhìn thấy một nữ binh bị loại vì không chịu nổi.
Buổi chiều nóng nực dị thường, mây đen cuồn cuộn kéo từ chân trời tới, chỉ trong nháy mắt mưa lớn đã trút xuống.
Ba mươi người đứng thẳng tắp dưới mưa trong sân huấn luyện, nữ binh đó không ngừng cầu xin Lý Vọng cho cô ấy thêm một cơ hội.
Nhưng rất đáng tiếc, Lý Vọng không đồng ý. Mấy lần sát hạch liên tục đều không qua được, thành tích trung bình cũng không đạt.
Lý Vọng nghiêm túc nói: “Xin lỗi, trước bữa tối sẽ có xe đưa cô đi, mời cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc.”