Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1990
KHÔNG PHẢI XA CÁCH, LÀ CẢM TẠ
Buổi tối hôm đó hai người chạy phạt đến khi đèn tắt mới được Lý Vọng tha cho về.
Hai người mò mẫm tắm trong bóng đêm rồi về phòng.
Trong phòng của bọn họ có tổng cộng bốn cái giường ngủ, trừ hai người ra còn có
Cửu Miêu cùng với nữ binh vừa rồi định đi báo cho Lý Vọng.
Lúc này hai người kia đã ngủ rồi, Nhiếp
Nhiên và Lý Kiều cũng nằm xuống.
Đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy, hai người đã không còn cười nói như tối hôm qua nữa mà chỉ còn lại sự lạnh lùng và căm thù đối phương.
Đặc biệt là ở trước mặt Cửu Miêu.
Sóng ngầm im ắng này kéo dài đến tận lúc
Nhiếp Nhiên ăn sáng xong chính thức tiến vào trong hàng ngũ mới dịu đi.
“Đây là nữ binh mới đến, sau này sẽ huấn luyện cùng với mọi người.” Lý Vọng giới thiệu đơn giản rồi bảo cô vào hàng.
Nhiếp Nhiên vô tình liếc vào trong hàng, đột nhiên dừng chân lại. Cô vốn tưởng trong Quân khu 9 chỉ có hai người quen là
Lý Kiêu và Cửu Miêu, không ngờ lại thấy cả
Uông Tư Minh và Phương Lượng.
Có lẽ bọn họ tham gia sát hạch ở đội thủy quân lục chiến nên vào được đây. Nhưng với năng lực của Uông Tư Minh, theo lý mà nói ngay từ đầu vào Quân khu 9 cũng không có bất cứ vấn đề gì mới đúng, tại sao lại vào đội thủy quân lục chiến trước?
Nhiếp Nhiên mang theo nghi ngờ đi vào trong hàng.
Trong buổi sáng, Nhiếp Nhiên đã cảm nhận được rõ sự khác biệt giữa đơn vị dự bị và Quân khu 9. Vác nặng và yêu cầu thể lực ở đây cao hơn rất nhiều, so với các binh lính đã huấn luyện được gần nửa tháng,
Nhiếp Nhiên có vẻ vất vả hơn, cộng thêm cô không muốn lấy miếng chì quấn trên chân xuống nên càng thành trở ngại lớn.
Nhưng may mà cô vẫn cố chịu được, dựa vào ý chí bền bỉ theo kịp mọi người hoàn thành huấn luyện buổi sáng.
Đến thời gian nghỉ trưa, Nhiếp Nhiên ăn xong định trở về phòng nghỉ ngơi một lúc thì bị Uông Tư Minh gọi lại.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Có chuyện gì à?”
Uông Tự Minh nói thẳng: “Bây giờ nhà họ
Nhiếp đã đến bước này, nếu cô cần gì thì cứ tìm tôi.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không nhận lòng tốt của anh ta: “Cảm ơn, tạm thời tôi không cần gì cả.”
Uông Tư Minh vẫn kiên trì: “Nhiếp Nhiên, bây giờ nhà họ Nhiếp chỉ còn cô và Nhiếp
Dập, nó lại chưa đến tuổi trưởng thành, đi học rồi cuộc sống hằng ngày đều cần rất nhiều tiền, cô là người giám hộ của nó, chắc chắn về phương diện này là có cần.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, Tiểu đoàn trưởng đã giải quyết giúp tôi rồi.”
“Cô nhất định phải xa cách tối thế à?” Sự lạnh nhạt quen thuộc của Nhiếp Nhiên khiến Uông Tư Minh cau mày lại.
Nhiếp Nhiên khẽ cười: “Không phải xa cách, mà là cảm tạ, tôi tin không có anh, chuyện này sẽ không thể kết thúc thuận lợi như thế.”
Vị trí của Nhiếp Thành Thắng không dễ dàng bị lật đổ, nếu như không phải chuyện xảy ra đột ngột, cô sẽ không lỗ mãng lật những chuyện kia ra.
Nhà họ Uông mà giúp ông ta thật thì cô chỉ đành để Hoắc Hoành ra tay.
Nhưng không ngờ chuyện này lại hạ màn ngay sau khi Nhiếp Thành Thắng ngã xuống.
Nhiếp Nhiên biết chắc là Uông Tự Minh đã nói gì đó với ba anh ta.
“Cô làm thế không hối hận chứ?”
“Không hối hận, nếu anh trải qua những gì tôi đã trải qua, anh cũng sẽ không hối hận.”
Mặc dù Nhiếp Nhiên không lên án tội ác của Nhiếp Thành Thắng nhưng Uông Tư
Minh là một người thông minh, nếu như
Nhiếp Thành Thắng không làm chuyện gì quá đáng, Nhiếp Nhiên cũng sẽ không tuyệt tình đến thế. Hơn nữa không phải là anh ta chưa từng nghe nói đến những chuyện của nhà họ Nhiếp.
Vì thế Uông Tư Minh cũng không tiện nói thêm gì nữa.
“Thế thì chúc mừng cô cuối cùng cũng được giải thoát.”
Anh ta tin những gì cô làm đều là phán đoán cô đưa ra khi bản thân vô cùng tỉnh táo và bình tĩnh. Anh ta không có tư cách can dự, nói trắng ra là không dám can dự.
Bởi vì chuyện này mà anh ta bị Nhiếp
Nhiên lạnh nhạt nhiều năm, bây giờ khó lắm mới mượn cơ hội này để đến gần cô hơn, sao anh ta dám nói thêm điều gì chứ?