Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1989
TỰ THẤY KHÔNG BẰNG
Nhưng rất đáng tiếc Lý Kiêu đã không còn là nữ binh cao ngạo lạnh lùng ở đội tân binh đó nữa, cô hất tay
Nhiếp Nhiên ra: “Có quen thân thế nào thì cậu cũng không tín nhiệm tôi.”
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Ấy! Tôi không nghe lầm chứ? Lính mũi nhọn luôn nghiêm túc của chúng ta giờ cũng biết nói mấy lời ai oán thế này cơ à?”
Lý Kiêu lúng túng: “Nếu cậu không tin tôi, tại sao phải chọn tôi?”
Nhiếp Nhiên cười trêu: “Cậu không nghe rõ lời tôi vừa nói à, tôi nói là đánh cược.”
“Thôi đi, chuyện cậu không nắm chắc thì sẽ không làm.” Lý Kiêu nhìn ra xa.
“Sao bây giờ cậu lại hiểu tôi thế?” Nhiếp
Nhiên giả vờ nghiêng đầu suy nghĩ: “Không được không được, còn thế này cậu sẽ nhìn thấu tôi mất, sau này tôi làm chuyện gì xấu cậu cũng biết, thế thì tôi còn lăn lộn kiểu gì?”
Lý Kiêu khẽ cười nhưng không trả lời.
Có lẽ cô còn có thể ngang sức ngang tài với
Nhiếp Nhiên về thể lực lẫn năng lực, nhưng nói về việc nhìn thấu suy nghĩ người khác hay thủ đoạn làm việc thì vẫn không bằng.
Thật đáng tiếc…
Với sự thông minh của Nhiếp Nhiên, nếu tương lai làm thủ lĩnh, nhất định có thể dẫn dắt binh lính của mình lập lên thành tích to lớn. Nhưng cô không bao giờ nói cho người khác biết về suy nghĩ của mình, mà làm thủ lĩnh thì ngoại trừ năng lực tác chiến và năng lực tổng hợp ra, quan trọng nhất chính là chiến binh lính tin phục.
Lúc Lý Kiêu đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng nghe thấy Nhiếp Nhiên hỏi: “Này, tôi đang nói chuyện đấy, cậu nghĩ cái gì mà ngẩn ra thế?”
Lý Kiệu hoàn hồn lại: “Cái gì?”
“Cậu đang nghĩ cái gì thế, tôi nói nhiều như vậy mà cậu không nghe một câu nào.”
Nhiếp Nhiên buồn cười.
Lý Kiệu thấp giọng nói: “Tôi đang nghĩ tại sao cậu lại nắm chắc mà dám cược chuyện đấy.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ: “Cậu vốn nghi ngờ cái chết của Phùng Anh Anh, tôi tin trước lúc tố cáo, cậu cũng từng nghĩ dùng chuyện này để điều tra đúng không?”
“Cho nên vì an toàn, cậu đã tát tôi một cái.
Thế thì cho dù tôi không hiểu cậu thật thì vì giận cái tát này, tôi cũng sẽ đi tố cáo, đúng không?”
Lý Kiêu mừng vì năm đó mình không đối đầu với Nhiếp Nhiên, nếu không chỉ sợ
ngay cả mình chết thế nào cũng không biết.
“Cậu đúng là… cái gì cũng nghĩ đến rồi.”
Thấy Nhiếp Nhiên im lặng cười, Lý Kiêu thán phục, nhưng lại đột nhiên dừng bước:
“Có điều, có một chuyện cậu nói sai rồi, đúng là tôi nghi ngờ chuyện của Phùng
Anh Anh, nhưng không phải nghi ngờ cậu ra tay, mà là chỉ không biết tại sao cô ấy lại chết.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc ồ một tiếng.
“Tại sao cậu không nghi ngờ tôi?” Cô hỏi.
“Nếu cậu dám bảo tôi điều tra, hoặc là đã có kế sách vẹn toàn, hoặc là cậu thật sự không làm.”
Nhiếp Nhiên cười: “Cậu nói xem, hai chúng ta thế này có tính là ăn ý không?”
“Đó cũng là một loại tín nhiệm.”
“Được được được, cậu đẹp nên nói gì cũng đúng.” Cô giục: “Mau chạy thôi, còn không
chạy tử tế sẽ phải chạy cả đêm mất, tôi không muốn bị muỗi đốt đâu.”
Đèn đường trong sân huấn luyện vẫn còn sáng, cơn gió ấm áp thổi tới, hai bóng người màu đen đan xen vào nhau không ngừng chạy về phía trước.