Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1988
KHÔNG TÍN NHIỆM LIỆU CÓ BỊ ĐÁNH KHÔNG?
Tất cả mọi người quay sang nhìn Lý
Kiêu, lúc này một câu nói của cô có thể quyết định số phận tiếp theo của Nhiếp Nhiên.
Lý Kiêu im lặng một lát mới lên tiếng: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, cô ấy đang chỉnh lại áo cho em.”
Lý Vọng không ngờ Lý Kiêu lại che giấu thay Nhiếp Nhiên, nhưng sau đó nghĩ lại, anh ta cảm thấy có lẽ là do Lý Kiều áy náy và chột dạ. Suy cho cùng việc Nhiếp Nhiên mất đi tư cách sát hạch cũng là do một tay
Lý Kiêu gây ra. Nếu như không nhờ năng lực của Nhiếp Nhiên nổi trội, hồ sơ quá đẹp thì cô gần như không thể vào Quân
khu 9, ít nhất phải ở đội thủy quân lục chiến một năm, rồi lại phải trải qua sát hạch mới có thể vào đây.
Lý Vọng hừ lạnh: “Vậy sao, ngay cả chỉnh lại quần áo cũng mạnh bạo như vậy, chắc là dồi dào sinh lực lắm! Vậy được rồi, đến sân huấn luyện chạy cho tôi, chạy đến khi nào tôi bảo dừng mới thôi.” –
“Rõ!”
“Rõ!”
Hai người đáp lời rồi đồng loạt chạy ra ngoài.
Bóng đêm buông xuống, cả sân huấn luyện trống trải chỉ có hai người bọn họ và Lý
Vọng.
Ban đầu vì Lý Vọng đứng nhìn chằm chằm nên bọn họ chạy khá xa nhau. Sau đó không biết có chuyện gì mà Lý Vọng bị gọi đi, Lý Kiêu mới chạy chậm lại, chờ Nhiếp
Nhiên đuổi theo.
Hai người vừa mới sóng vai đã đồng thanh hỏi.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
“Cậu vẫn ổn chứ?”
Hai người đều ngẩn ra, sau đó lại cùng nhau trả lời.
“Vẫn ổn.”
“Vẫn ổn.”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Vừa nãy diễn không tệ nha, cầm tay tôi cũng không nhẹ, tôi còn tưởng cậu giận cái tát kia của tôi thật rồi.”
Lý Kiêu cong khóe miệng lên: “Cậu nhắc tôi rõ ràng thế rồi, sao tôi có thể không hiểu được?”
Nhiếp Nhiên tủm tỉm cười khen ngợi: “Quả nhiên tôi không đánh cược sai.”
Lý Kiêu hơi cau mày lại: “Chẳng lẽ không phải là vì tín nhiệm à?”
“Nếu như tôi nói không phải, cậu có đánh tôi không?”
Lý Kiêu híp mắt lại, phun ra một chữ: “Có.”
Nhiếp Nhiên nhún vai: “Vậy thì là vì tín nhiệm đi. Dù sao cậu đã giúp tôi rồi, nếu không nói theo cậu, há chẳng phải là nợ cậu à? Tôi không thích nợ người khác.”
Lý Kiêu giận đến ngứa rằng: “Vậy tôi có thể đánh lại không?”
Nhiếp Nhiên ho nhẹ mấy tiếng, gượng gạo chuyển chủ đề: “Khoảng thời gian này Cửu
Miêu sống cùng với cậu thế nào?”
“Có thể nói chuyện được, nhưng cô ta rất ít nói, cho nên chỉ trao đổi vài câu thôi.”
Nhắc đến Cửu Miêu, vẻ mặt Lý Kiêu hơi thay đổi, giọng nói trở nên nặng nề.
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng: “Trong thời gian ngắn mà cậu nói chuyện được với cô ta đã là không tệ rồi.”
Cô vốn muốn khen Lý Kiêu để hóa giải bầu
không khí, ai ngờ cô ấy lại được thói học xấu: “Đó cũng là nhờ công của cậu.”
Nụ cười của Nhiếp Nhiên trở nên ngượng ngùng: “Đừng khách sáo thế.”
“Vậy cậu cũng để tôi khách sáo chút đi.”
Lý Kiêu nhướng mày, nói rồi định giơ tay ra làm Nhiếp Nhiên vội tránh sang bên cạnh, sau đó chạy về phía trước như một làn khói: “Mau chạy đi, tôi thấy nếu không nghiêm túc thì có lẽ Lý Vọng sẽ không cho chúng ta ngủ đâu.”
Nhìn cô chạy đi, trong ánh mắt của Lý Kiêu lóe lên ý cười, nhưng vẫn nói: “Còn không phải là tại cậu à!”
“Ôi dào, chúng ta thân như vậy, đừng có tính toán quá.” Nhiếp Nhiên cười híp mắt khoác vai Lý Kiêu.