Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1987
ĐÁNH NHAU?!
Cô nghiêng đầu khẽ mỉm cười với
Cửu Miêu: “Lâu ngày không gặp lại giả vờ không quen à?”
Câu nói này thực ra là nhắm vào người phía sau Cửu Miêu.
Hai nữ binh cuối không hiểu, tưởng Nhiếp
Nhiên và Cửu Miêu quen nhau.
Cửu Miêu biết cô đang chỉ gà mắng chó nên chỉ nói hai chữ: “Chúc mừng.”
Nhưng hình như Nhiếp Nhiên không định bỏ qua cho cô ta, cô lui về phía sau chặn đường cô ta, cười hỏi: “Cô chúc mừng tôi ra tù hay là chúc mừng tôi vào Quân khu 9?”
Chữ nào của cô cũng nồng nặc mùi thuốc súng, Cửu Miêu khẽ cau mày lại: “Có gì khác à?”
Bởi vì ở trong mắt Cửu Miêu, nếu Nhiếp
Nhiên có thể đi ra ngoài thì vào Quân khu 9 là chuyện đương nhiên. Bởi vì hồ sơ của
Nhiếp Nhiên cực kỳ đẹp, Quân khu 9 không thể nào bỏ qua binh lính tốt như thế.
Nhiếp Nhiên trầm ngâm nhún vai: “Hình như là không.”
Vậy không phải là xong rồi à?
Cửu Miêu dùng ánh mắt biểu đạt ý này rồi vòng qua Nhiếp Nhiên về giường của mình.
Nhiếp Nhiên nhìn Lý Kiêu, nụ cười trên môi càng sâu xa: “Cô thì sao? Không định nói gì với tôi à?”
Lý Kiêu lạnh lùng nói: “Tôi không có gì để nói với cô cả.”
Nói xong Lý Kiêu cũng định vòng qua
Nhiếp Nhiên.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại dịch sang bên cạnh để chặn lại: “Không có gì để nói? Ha ha…”
Hai nữ binh còn lại không hiểu chuyện gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau.
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên lại đột nhiên di chuyển, sau đó túm lấy cổ áo Lý Kiêu ấn cô lên trên tủ quần áo. Tiếng vang lớn khiến mọi người đều giật mình, ngay cả Lý Kiêu cũng bị dọa.
“Nhưng sao tôi lại có nhiều lời muốn nói với cô thế nhỉ?” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên nguy hiểm mà hung ác. 4
Đáy mắt Lý Kiều lạnh dần, cô giơ tay ra giữ lấy cổ tay Nhiếp Nhiên, ngầm nhắc nhở
Nhiếp Nhiên đừng có quá đáng.
Nhiếp Nhiên càng siết chặt tay hơn, muốn dùng quần áo siết cổ Lý Kiêu. Lý Kiêu lập tức giữ chặt cổ tay Nhiếp Nhiên.
Hai người không ai nhường ai.
Cửu Miêu vẫn làm việc của mình, hoàn toàn không quan tâm.
“Có cần đi nói cho sĩ quan huấn luyện không?” Một nữ binh thấp giọng hỏi người bên cạnh.
“Tôi cảm thấy cần.” Nữ binh kia nhìn khói lửa tràn ngập trong phòng, lui ra ngoài một bước nhỏ.
Nhưng lúc cô ấy chuẩn bị quay đi, sau lưng lại vang lên tiếng trách mắng: “Các cô đang làm gì thế!”
Nữ binh kia giật cả mình, một bóng người bước nhanh vào phòng.
“Nhiếp Nhiên, cô đang làm gì thế hả?
Buông tay ra cho tôi! Mau buông tay ra!”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Sĩ quan huấn luyện, thầy xông vào thế này không hay đâu.”
Lý Vọng tức giận mắng: “Cô tưởng đây là nhà cô à mà đi vào còn phải gõ cửa?!
Buông ra cho tôi, đứng thẳng lên!”
Nhiếp Nhiên thản nhiên buông tay ra, đứng thẳng tắp.
Lý Vọng mắng: “Năm phút trước tôi nói với cô những gì cô đều để ngoài tai đúng không!”
“Không, tôi có đánh nhau đâu.”
Lý Vọng tức điên lên: “Cô không đánh nhau? Cô tưởng tôi mù à! Cô đã túm cổ người ta rồi mà còn chưa đánh nhau chắc!” Đ
“Sĩ quan huấn luyện, tôi đâu có túm cổ cô ấy, tôi thấy áo cô ấy bị nhăn nên chỉnh lại cho cô ấy thôi, không tin thầy hỏi cô ấy xem.” Nhiếp Nhiên đưa mắt nhìn Lý Kiêu.