Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1985
MÙI THUỐC SÚNG QUÁ NỒNG
Lý Vọng và Phùng Chí đang nhàm chán ngồi trên một tảng đá ở đỉnh núi.
“Anh nói xem cô ấy có tìm được chỗ này không?” Thấy sắc trời dần tối đi, Lý Vọng chờ đợi chán liền nằm thẳng xuống hòn đá: “Đã muộn rồi mà giờ còn chưa tới, không phải lạc đường chứ?”
Phùng Chí im lặng không nói gì.
“Tôi thấy phải ngày mai cô ấy mới vào được đây.” Hình như Lý Vọng đã quen với việc Phùng Chí ít nói: “Dù sao cô ấy cũng không quen với cuộc sống nơi này, hơn nữa người ngoài luôn cho là ở đây ma quỷ lộng hành, có lẽ cô ấy…”
Nói được một nửa, anh ta nhảy dựng lên:
“Không phải là con nhóc này sợ ma nên không dám đi vào chứ?”
Cuối cùng Phùng Chí cũng khẽ cau mày, nhưng còn chưa lên tiếng đã nghe thấy một giọng nói vang lên từ xa: “Yên tâm, ma không đáng sợ bằng các anh đâu.”
Hai người nhìn qua chỗ phát ra giọng nói, thấy Nhiếp Nhiên đang nhàn nhã đi từ cách đó không xa tới.
Lý Vọng kinh ngạc hỏi: “Cô… sao cô lại đến nhanh thể được?”
“Anh để lại nhiều manh mối như vậy, dĩ nhiên là phải nhanh rồi.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh đi từ dưới sườn núi lên, nhìn cô rất sạch sẽ, không hề nhếch nhác chút nào.
Lý Vọng cực kỳ kinh ngạc: “Manh mối? Tôi đâu có để lại manh mối nào cho cô? Cô đừng có nói linh tinh!”
Bài kiểm tra nhỏ này do đội trưởng Vụ đích thân giao xuống, trừ khi không muốn sống
nữa anh ta mới dám làm thế.
Nhiếp Nhiên chỉ những dấu chân hỗn loạn trên nền đất sét ướt mềm: “Một nơi có ma lấy đâu ra nhiều dấu chân thế này, đi theo dấu chân sẽ rất dễ tìm được.”
Trước đó cô đi vào trong rừng, càng đi xung quanh càng u ám. Nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Nhiếp
Nhiên, cô cẩn thận nhìn kỹ mặt đất. Sau khi đi sâu vào tìm kiếm kiểm tra một lúc, cuối cùng cô dừng tại một chỗ.
Đó là chỗ có một chuỗi dấu chân.
Theo lý mà nói chỗ ma quỷ lộng hành không thể nào có người đi vào sâu thế này, vì thế cô bắt đầu đi theo, rồi thuận lợi tìm được hai người này.
“Lần sau nhớ tìm ngày trời mưa rồi hãy kiểm tra.”
Nhiếp Nhiên nghiêm túc đưa ra đề nghị làm Lý Vọng nghẹn đến đau phổi.
Có không ít người đang huấn luyện trong sân.
Nhiếp Nhiên đi theo Lý Vọng và Phùng Chí, trên đường Lý Vọng liên tục giới thiệu
Quân khu 9 cho cô.
Lúc đi ngang qua sân huấn luyện, bọn họ vừa vặn gặp một nhóm người đi từ bên trong ra. Không biết có phải là ông trời cố ý đùa giỡn không mà trong nhóm người này có Cửu Miêu, Dương Thụ, cùng với… Lý kiểu đã lâu không gặp.
Nhìn thấy nhau, Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu đều dừng bước lại. Tuy không nói gì nhưng hai người đều nhìn đối phương, trong ánh mắt nồng nặc mùi thuốc súng.
Lý Vọng cũng biết một chút chuyện nên rất sợ Nhiếp Nhiên không kiềm chế nổi mà xông lên đánh người, anh ta âm thầm chắn trước mặt cô, nói với đám người kia: “Mọi người huấn luyện xong thì về phòng nghỉ ngơi đi.” Rồi quay sang chỗ Nhiếp Nhiên:
“Tôi dẫn cô đi báo cáo, lấy đồ trước, sau đó đưa cô về phòng.”
Nói xong anh ta đi về phía trước, nhưng đi một lúc lại phát hiện hình như sau lưng không có tiếng bước chân, vội quay lại nhìn, quả nhiên thấy Nhiếp Nhiên vẫn đứng tại chỗ.
Dưới cảnh chiều hôm, cô đứng thẳng người, cong môi lên cười.
Sau đó cô bước đến chỗ Lý Kiêu.
Mỗi bước chân của cô đều khiến tim Lý
Kiêu đập mạnh, lúc Nhiếp Nhiên sắp đến trước mặt Lý Kiêu, Lý Vọng vội quay lại chắn trước mặt cô.
“Cô muốn làm gì?” Anh ta cau mày, vẻ mặt nghiêm túc mang theo sự cảnh cáo: “Mau đi theo tôi! Đừng có lề mề nữa!”
Nhiếp Nhiên chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn Lý Vọng, ý cười ở khóe miệng càng thêm sâu.