Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1984
XIN CHÀO QUÂN KHU 9!
Đang là giữa tháng tám, thời tiết buổi chiều oi bức giống như cái lồng hấp làm người ta không thở nổi.
Hành khách đi qua đi lại không ngừng trong sân bay.
Dưới ánh mặt trời gay gắt, một cô gái mặc áo phông màu xanh lam đậm xách theo túi hành lý đơn giản cùng đám người đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên vẫy một chiếc taxi, đọc địa chỉ
Lý Tông Dũng đưa cho tài xế. Nhưng tài xế nhìn thấy cái địa chỉ đó lại lập tức cau mày, từ chối chuyến đi này.
Nhiếp Nhiên ù ù cạc cạc bị ép xuống xe, sau đó đi tìm chiếc taxi thứ hai, ai ngờ vẫn như thế.
Nhiếp Nhiên bắt đầu thấy kỳ lạ.
Cô chưa từ bỏ ý mà tìm chiếc xe thứ ba thứ tư, cho đến chiếc xe thứ năm, Nhiếp Nhiên sợ qua mất thời gian báo cáo nên chủ động ra giá, tài xế mới miễn cưỡng đồng ý chở cô qua đó.
Nhưng Nhiếp Nhiên vừa ngồi lên xe, còn chưa kịp lên tiếng, tài xế đã chủ động bắt chuyện với cô. Ông ta nhìn Nhiếp Nhiên qua gương chiếu hậu bằng ánh mắt kỳ quái: “Cháu gái, sao cháu lại muốn đến chỗ đó?”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói:
“Cháu có chuyện phải làm.”
Ai ngờ ông ta lại quay phắt đầu trợn mắt nhìn Nhiếp Nhiên: “Cháu đến đó làm việc hả?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày: “Chú nói thế là có ý gì?”
Ông ta nói với vẻ thần bí: “Nơi đó ma quỷ lộng hành lắm.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không hét lên như dự liệu của ông ta. Cô chỉ cười, thản nhiên nói:
“Hóa ra là thế.”
“Cháu gái, cháu đừng cậy mình to gan mà không quan tâm, người bản địa bọn chú đều biết chỗ đó, hơn nữa có người còn chính mắt nhìn thấy có thứ kỳ lạ xuất hiện, dọa cho người xung quanh chạy hết, dần dà nơi đó trở nên hoang vắng âm u.” Tài xế tốt bụng nhắc nhở.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn rất bình thản:
“Vâng, cháu biết rồi, cháu sẽ cẩn thận.”
Tài xế lắc đầu: “Thanh niên bọn cháu chỉ thích tìm những chuyện kích thích thôi…”
Ở trong mắt ông ta, biết rõ bên kia ma quỷ lộng hành nhưng Nhiếp Nhiên vẫn kiên trì
muốn đi, đúng là không quan tâm đến tính mạng của mình.
Trên đường đi, ông ta vẫn tận tình khuyên nhủ cô, chỉ tiếc Nhiếp Nhiên không hề dao động.
Cho đến khi lái tới một nơi hoang vu, xe dừng lại.
“Đến rồi ạ?” Nhiếp Nhiên nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, đúng là rất âm u, rõ ràng mới là buổi chiều nhưng xung quanh không có một ai.
“Đi vào bên trong hai trăm mét nữa là đến, nhưng đường hơi khó đi, xe không tiện vào, cho nên cháu xuống ở đây đi.”
Tuy ông ta nói thế nhưng Nhiếp Nhiên nhìn ra được không phải đường bên trong khó đi, mà là ông ta không muốn tới gần.
Nhiếp Nhiên không miễn cưỡng, ông ta đưa mình đến đây đã là không dễ dàng rồi, cô không thể ép người ta được. Cô trả tiền
cho tài xế rồi cầm hành lý xuống xe, đội cái nắng nóng gay gắt đi vào bên trong.
Tài xế thầm lắc đầu: “Càn quấy, đúng là càn quấy.”
Ông ta thấy nơi này rất đáng sợ, cho dù mặt trời chói chang ngay trên đầu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Vì vậy ông ta quay đầu xe rồi đạp mạnh chân ga, nhanh chóng rời đi.
Đến khi xe đi rồi, Nhiếp Nhiên vốn đã đi vào lại quay ra.
Cô đứng ở ngã rẽ nhìn, xác định chiếc xe kia hoàn toàn đi mất mới vào trong.
Càng đi vào, cây cối càng rậm rạp, che hết ánh nắng mặt trời…
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com