Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1978
QUẢ NHIÊN BỊ BẮT NẠT RỒI
Cô Ngô chỉ về phía Nhiếp Dập, giọng nói mang theo sự đồng tình và cảm thông: “Cô xem, cứ đến giờ nghỉ ngơi là em ấy sẽ ngồi ở đó một mình, không nói chuyện gì khiến người ta thấy mà đau lòng.”
Nhiếp Nhiên trông vẫn khá bình tĩnh.
Không lâu sau, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng định bước lên, nhưng bỗng thấy bốn năm thằng nhóc đi đến bên cạnh Nhiếp
Dập, đá vào lưới sắt phát ra tiếng vang lớn:
“Này, mày chặn ở đây làm gì, không biết đây là đường đi à? Ngay cả quy tắc này mà không biết chắc.”
Nhiếp Nhiên dừng bước, chờ xem phản ứng của Nhiếp Dập. Cô thấy nó đứng lên đi
do vi phạm kỷ luật mới vào tù! Có ba mẹ như thế thì mày tốt đến đâu! Có loại bạn học như mày, tao thấy mất mặt lắm. Tạo mà là mày thì thà về nhà trốn trong chăn không ra ngoài còn hơn.”
Nói xong nó đẩy Nhiếp Dập ra. Thời gian này Nhiếp Dập không ăn uống tử tế nên bị đẩy ngã xuống đất dễ dàng.
“Nó làm gì còn nhà.” Đứa con trai bên cạnh khinh thường bồi thêm một câu khiến mọi người cười ầm lên.
Cô Ngô tức giận: “Mấy đứa này thật quá đáng!”
Nói rồi định đi lên giúp Nhiếp Dập. Nhưng vừa mới bước một bước đã bị Nhiếp Nhiên ngăn lại.
“Cứ xem thêm đã, đừng vội.”
Cô Ngô do dự: “Thế này… không ổn lắm đâu.”
Nhiếp Nhiên khoanh hai tay trước ngực nhìn Nhiếp Dập phía xa, hỏi thẳng: “Chắc chuyện này không phải mới một hai lần đúng không?”
Cô Ngô khó xử, cắn môi: “Chuyện này… tôi cũng phạt các em ấy rồi, nhưng không ngờ các em ấy vẫn đối xử với Nhiếp Dập như vậy, thật là quá đáng.”
“Không sao, dù sao cũng không phải một hai lần, cứ xem thêm đi.”
Cô Ngô bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc cô gái này có phải là chị ruột của Nhiếp Dập không. Làm gì có chị ruột nào thấy em trai mình bị bắt nạt mà vẫn đứng im, lại còn không cho người khác giúp chứ?
Thấy mãi mà Nhiếp Dập không động thủ, đám nhóc kia càng tệ hại hơn, được đằng chân lân đằng đầu. Bọn chúng cứ mở miệng ra lại gọi Nhiếp Dập là con hoang.
Nhiếp Nhiên thấy Nhiếp Dập bị đám người kia bao vây gọi thế nhưng không hề phản kháng, đáy mắt bắt đầu lạnh đi.
Nhưng cô chịu được, không có nghĩa là cô
Ngô vẫn chịu được.
“Thật là quá đáng! Tại sao đám nhóc này lại nói ra lời khó nghe như thế!”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô Ngô chính mắt nhìn thấy chuyện này, giận đến run lên.
Cô Ngô không để ý đến Nhiếp Nhiên nữa, bước về phía đám con trai kia, tức giận nói: “Các em làm gì thế?”
Đám nhóc lập tức dừng cười nhạo và chế giễu.
Bọn chúng thấy cô giáo xuất hiện, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, hô lên:
“Cô Ngô…”
“Các em thật quá đáng! Tại sao có thể nói bạn học của mình như vậy!”
Nhiếp Nhiên thở dài, chẳng trách đám học sinh kia không thấy sợ, với tính cách này thì sao dạy được bọn chúng chứ?
Nhiếp Nhiên đi từ xa đến: “Nhiếp Dập, em đúng là đồ vô dụng!”
Đám nam sinh kia đồng loạt nhìn sang.
Nhiếp Dập cũng ngẩng phắt đầu lên, trợn to hai mắt. Nó tưởng là mình nghe nhầm…