Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1977
TÌNH HÌNH CỦA EM ẤY RẤT TỆ
Năm phút sau, có một nam một nữ xuất hiện ở cổng. Nữ còn rất trẻ, nam là một người đàn ông trung niên phát tướng, bụng to.
“Cô là chị của Nhiếp Dập, Nhiếp Nhiên đúng không? Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi họp nên để cô đợi lâu.” Người đàn ông trung niên chủ động giơ tay ra: “Tôi họ Trịnh, là chủ nhiệm phòng giáo dục, đây là giáo viên chủ nhiệm của Nhiếp Dập.”
“Chào cô, tôi là giáo viên chủ nhiệm của
Nhiếp Dập, tôi họ Ngô, cô có thể gọi tôi là cô Ngô.”
Nhiếp Nhiên bắt tay hai người, cười khẽ trả lời: “Thầy Trịnh, cô Ngô, tôi là chị của
Nhiếp Dập, nửa tháng này vì hơi bận nên bây giờ mới đến được đây, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Nhiếp Dập trong khoảng thời gian này.”
“Không có gì, chúng tôi cũng nghe nói chuyện nhà cô rồi, tôi cũng rất lấy làm tiếc, một mình cô phải gánh vác cả gia đình, còn phải sát hạch trong đơn vị cũng không dễ dàng gì, tôi có thể hiểu được.”
Thầy Trịnh dẫn Nhiếp Nhiên đi vào sân trường, trên đường không ngừng nói chuyện, mùa hè nóng bức làm Nhiếp
Nhiên nghe mà ong cả đầu.
Vì vậy sau khi nộp xong phí thủ tục và học phí, cô tìm một cái cớ đuổi chủ nhiệm giáo dục kia đi, trò chuyện với cô Ngô trong phòng làm việc.
Trong quá trình nói chuyện, Nhiếp Nhiên nhận ra cô Ngô không chỉ trẻ mà nói chuyện cũng dịu dàng, cô còn nghi ngờ liệu giáo viên chủ nhiệm thế này có thể quản được đám con trai bướng bỉnh đang trong thời kỳ phản nghịch kia không.
“Cô yên tâm, Nhiếp Dập ở đây tốt lắm, em ấy rất ngoan, cũng không gây chuyện.”
Nhiếp Nhiên trả lời: “Nhưng tôi lại sợ là nó ngoan quá.”
Nhiếp Thành Thắng là ba ruột, Diệp Trần là mẹ ruột của Nhiếp Dập, giờ cả ba mẹ đều vào tù, chắc chắn nó đã phải chịu một cú sốc lớn.
Đặc biệt là những lời Diệp Trần nói với nó.
“Cô Ngô, tôi tin cô hiểu ý tôi đúng không?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ.
Nhưng không hiểu sao cô Ngô lại cảm thấy áp lực, rõ ràng đối phương trẻ hơn mình rất nhiều, nhưng ở trước mặt cô, cô Ngô lại không thở nổi.
“Tôi hiểu, thật ra khoảng thời gian này
Nhiếp Dập bị ảnh hưởng rất nhiều, lần này thi cũng bị tụt hạng.” Cô Ngô nhỏ giọng trả lời.
Hình như Nhiếp Nhiên không hài lòng với câu trả lời này, lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Bây giờ trừ giờ học và huấn luyện ra, em ấy thường xuyên ở một mình, không nói năng gì cả. Mấy lần tôi tìm em ấy nói chuyện, em ấy đều nói mình không sao, nhưng nhìn ra được tình hình của em ấy rất tệ.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại: “Là nó tự nguyện một mình, hay là các bạn học cố ý cô lập nó?”
Dưới khí thế của Nhiếp Nhiên, cô Ngô vội nói thật: “Đều có cả, lúc ấy chuyện này rất ầm ĩ, cho nên…”
Câu tiếp theo mặc dù không nói ra những hai người đều hiểu.
Nhiếp Nhiên chỉ hỏi: “Lát nữa tôi có thể đi xem nó học không?”
Cô Ngô vội vàng gật đầu: “Tất nhiên là được, lát nữa có giờ hoạt động ngoại khóa, tôi dẫn cô đến sân vận động xem.”
“Cảm ơn cô.”
Nhiếp Nhiên có được câu trả lời hài lòng bèn thu lại khí thế ban nãy. Còn cô Ngô thì cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nhân lúc chưa đến giờ học, cô Ngô lấy giấy khen và thành tích của Nhiếp Dập ra cho
Nhiếp Nhiên xem.
Thành tích mấy tháng này của Nhiếp Dập đúng là nát bét, vốn đứng trong top 10 giờ lại chạy thẳng đến vị trí đội sổ. Thậm chí có mấy lần còn nộp giấy trắng.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.
Chờ cô Ngô nói cặn kẽ mọi chuyện của
Nhiếp Dập xong, tiếng chuông vào học cũng vang lên. Cô Ngô dẫn Nhiếp Nhiên đến sân huấn luyện.
Sân huấn luyện của bọn họ giống với đơn vị, nhưng vì tuổi tác nên cường độ huấn luyện khác nhau, bọn họ mặc quần áo huấn luyện trường học phát đứng ở trong sân lần lượt tập luyện.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy ngay Nhiếp Dập đứng cuối cùng.
Trông nó rất bình thường, nhưng khi vừa đến hoạt động tự do là cô nhận ra nó là lạ.
Nó không đi đá bóng, cũng không chơi bóng rổ mà ngồi một mình ở cổng, mặc kệ ánh mặt trời gay gắt.