Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1979
ĐỪNG CÓ ĐƯỢC ĐẰNG CHÂN LÊN ĐẰNG ĐẦU
Lúc thấy Nhiếp Nhiên đi từ rừng cây tới, nó ngẩng đầu lên, vô thức gọi:
“Chị…”
Song nó lại thấy mình không có tư cách gọi thế nên cụp mắt xuống, không dám nói nữa.
Nhiếp Nhiên đá chân nó: “Tính tình ngang ngược trước kia đâu rồi, sao không đánh trả, không chửi mắng hả?”
Vẻ mặt cô rất lạnh lùng, nếu như không phải vừa rồi Nhiếp Dập gọi cô là chị, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng cô chỉ là một người ngoài.
Nhiếp Dập vẫn im lặng.
Hình như tâm trạng Nhiếp Nhiên không được tốt lắm, cô lại đá vào chân nó: “Hỏi em đấy, câm à?”
Nhìn có vẻ cô đá không hề nhẹ.
Nhiếp Dập cau mày nhưng không nói gì.
Mà cô Ngô thì đau lòng, vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Đừng đá em ấy nữa, đây cũng không phải là lỗi của em ấy, muốn trách thì trách đám nhóc hư này này, bọn chúng thật là quá đáng.”
Nói rồi cô Ngô tiến lên định đỡ Nhiếp Dập dậy.
Nhưng Nhiếp Dập lại tự bò lên.
“Em đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của chị đúng không?” Nhiếp Nhiên túm lấy cổ áo nó, vẻ mặt u ám xen lẫn tức giận: “Chị nuôi em ăn nuôi em mặc, còn trả học phí đắt muốn chết rồi để em làm mất mặt chị đúng không? Chị nói cho em biết, đừng có
làm chị mất mặt, nếu không chị sẽ cho em cút ra khỏi cái trường này ngay!”
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt đến.
Nhiếp Dập bình thản nói: “Tôi đã nói là sẽ không gây phiền phức cho chị rồi.”
Nhiếp Nhiên hơi khựng lại.
Thật ra cô cũng chẳng biết tại sao vừa nãy mình lại khó chịu, nhất là khi thấy cái bộ dạng suy sụp của nó, cô liền không khống chế nổi cảm xúc.
Giờ cô mới hiểu, không phải nó không muốn ra tay đánh lại, mà là vì không thể ra tay. Ra tay thì sẽ lớn chuyện, có khi phải tìm phụ huynh.
Bây giờ người giám hộ của nó chính là người chị trên danh nghĩa này. Cô đã nói với nó là đừng gây phiền phức cho mình, vì vậy ngoại trừ chịu đựng ra, nó không còn cách nào khác.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm thằng nhóc mới có mấy tháng ngắn ngủi đã trưởng thành này.
Là cô đã khiến nó trở thành như vậy.
Nhưng dù thế, Nhiếp Nhiên vẫn không hối hân.
Nhiếp Thành Thắng và Diệp Trân là hung thủ giết cô. Bọn họ nhất định phải bị trừng phạt thích đáng.
Nhìn vẻ mặt quật cường của Nhiếp Dập,
Nhiếp Nhiên buông tay ra: “Em im lặng chịu đựng thì không gây phiền cho chị chắc? Em mà bị đánh chết thì càng phiền hơn!”
Đôi mắt của Nhiếp Dập dần dần đỏ lên, nhưng nó vẫn không chịu lên tiếng.
Nhiếp Nhiên quay sang nhìn chằm chằm mấy nam sinh bên cạnh: “Vừa rồi ai làm?
Đứng ra đây!”
Tất cả đều sợ hãi không dám nhúc nhích.
“Không ra thì tôi coi như tất cả đều làm.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại, chậm rãi quét mắt qua từng người. Ánh mắt đó khiến đám con trai gần như bị đóng băng.
Cô Ngô sợ cô sẽ đối xử với đám nhóc này như với em trai mình liền vội vàng nói: “Cô
Nhiếp, chuyện này… là do tôi sơ xuất, lát nữa tôi nhất định sẽ dạy dỗ bọn chúng.”
“Cô Ngô, vấn đề giữa bọn trẻ thì nên để bọn chúng tự giải quyết, tránh việc cô ngày ngày phải dạy dỗ lãng phí nước miếng. Cô thấy sao?” Nhiếp Nhiên cười lạnh.
Cô Ngô bị dọa sợ: “Chuyện này…”
Nhiếp Nhiên nói: “Đi đi, tự giải quyết đi.”
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng rõ ràng là cô định chống lưng cho nó.
Đám nhóc kia càng thêm căng thẳng.
Ai ngờ cậu thiếu niên quật cường này không chỉ không cảm kích mà còn quay đầu đi.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại cảnh cáo: “Chị không muốn nói lần thứ hai đâu!”
Cuối cùng nó cũng giận dỗi gào lên với cô:
“Bọn họ nói không sai, đúng là ba mẹ tôi làm sai phải vào tù, không có nhà, cũng… cũng không có ai cần…”
Nói xong lời cuối cùng, hình như nó rất đau lòng, nghiêng đầu đi giơ tay quệt nước måt.