Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1976
NƠI NÀY CHỨA ĐỰNG TẤT CẢ KÝ ỨC CỦA CÔ
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Tông
Dũng đưa cô đến sân bay. Bởi vì
Nhiếp Nhiên rời khỏi đơn vị vào thời gian huấn luyện nên không có ai tiễn cô.
Ngay cả khi đám người Hà Giai Ngọc đi cô cũng không tiền nên tất nhiên càng chẳng để ý gì đến mình, hơn nữa các sĩ quan cũng đã tổ chức một bữa tiệc đưa tiễn cô rồi.
Vì vậy, Nhiếp Nhiên lên xe mà không hề cảm thấy mất mát.
Nhưng khoảnh khắc xe ra khỏi cổng, Nhiếp
Nhiên lại đột nhiên thấy chua xót.
Đó là… quyến luyến sao?
Cô luôn cho rằng mình không lưu luyến gì nơi này. Cô sống ở đây không lâu, phần lớn thời gian cô đều làm nhiệm vụ ở bên ngoài, lại thêm một dạo ở Quân khu 2. Nhưng khi cô đeo ba lô rời khỏi cánh cổng này, những ký ức ngắn ngủi đó lại hiện lên trong đầu cô giống như một bộ phim quay chậm.
Có vui vẻ, có biệt ly.
Còn có quá nhiều quá nhiều lần đầu tiên.
Lần đầu tiên học cách quen có bạn bên cạnh, lần đầu tiên học cách lo lắng cho người bên cạnh, lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên học cách… trưởng thành.
Nhiếp Nhiên nhìn cổng đơn vị bé dần trong gương chiếu hậu, cho đến khi biến mất hẳn, cô mới thu hồi ánh mắt.
Trong ngày hè nóng nực trời trong xanh này, cô đã hoàn toàn rời khỏi đơn vị dự bị.
Xe nhanh chóng chạy thẳng ra sân bay.
Sau khi làm xong tất cả các thủ tục, cuối cùng Nhiếp Nhiên cũng nói: “Được rồi, đưa tôi đến đây thôi.” ở trong sân bay, Lý Tông Dũng bận rộn làm đủ loại thủ tục cho cô. Ông không giống Tiểu đoàn trưởng một chút nào mà giống… người thân tiễn cô đi xa hơn.
“Hai năm qua ngài đã vất vả rồi.”
Cô đứng trong sân bay đông đúc, bao lời muốn nói cuối cùng chỉ thành một câu nói, giọng điệu vô cùng chân thành.
“Cô biết được tôi vất vả, vậy thì tất cả những gì tôi làm cũng đáng.”
Lý Tông Dũng nhìn cô bé đã trưởng thành trước mặt. Vẻ mặt bình tĩnh vẫn có chút ngỗ ngược lạnh lùng, nhưng nơi sâu nhất trong đáy mắt đã có thêm sự dịu dàng.
Đó là dấu hiệu cô bắt đầu lột xác.
Ông tin, tương lai Nhiếp Nhiên sẽ càng lúc càng tốt hơn.
Cô gái này đáng cho thằng nhóc kia dùng mạng để yêu.
Một con cáo già gian xảo, một con cáo nhỏ xảo quyệt thông minh, hai người chẳng cần phải nói gì nhiều.
Nhiếp Nhiên đeo ba lô đi vào cửa kiểm tra mà không quay đầu lại.
Một lúc sau máy bay cất cánh, lao vào mây xanh.
Nhiếp Nhiên ngồi ở cạnh cửa sổ nhìn mặt đất dần dần nhỏ lại, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Lúc này cô không biết cảm xúc của mình là gì. Đủ loại cảm xúc xa lạ đang hội tụ lại.
Lúc xuống máy bay, cảm xúc của cô đã ổn định lại.
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Cô định giải quyết chuyện của Nhiếp Dập trước rồi đi thuê khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng mai bay đến Quân khu 9. Nhưng lúc cô đến địa chỉ Lý Tông Dũng đưa, người gác cổng lại ngăn cô lại.
“Cô là ai? Đây là trường quân đội, người ngoài không thể tùy tiện vào.” Gác cổng thấy Nhiếp Nhiên là một cô gái trẻ nên giọng không quá nghiêm khắc.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh giải thích: “Chào anh, tôi là chị của Nhiếp Dập, có thể phiền anh gọi nó ra đây không?”
Người kia nhíu mày: “Nhiếp Dập? Lớp mấy?”
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lát, hình như Lý
Tông Dũng chỉ đưa cho cổ địa chỉ trường học chứ không nói cho cô là Nhiếp Dập học lớp nào: “Tôi không biết, anh có thể gọi điện thoại giúp tôi không?”
“Chuyện này…. để tôi gọi điện thoại hỏi trước đã.”
Nói xong anh ta vào trạm gác, cầm điện thoại lên gọi cho phòng giáo dục.
Ba phút sau, anh ta đi ra, khách khí nói:
“Chủ nhiệm phòng giáo dục bảo cô đợi một lát, thầy ấy sẽ ra ngay.”
Nói rồi anh ta còn quan sát cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
Sao Nhiếp Nhiên có thể không cảm nhận được thái độ thay đổi của anh ta, chắc chắn là Lý Tông Dũng đã nói với người ở đây trước rồi.
Cô gật đầu, đứng ở cổng đợi.