Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1975
ĐÂY LÀ TIỆC SINH NHẬT HAY LÀ TIỆC CHIA TAY?
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, có nhiều người ra ra vào vào ký túc xá, đám người kia thấy bộ đồng phục tác chiến màu đen thẫm trong tay Nhiếp
Nhiên cùng với phù hiệu kia thì đều há hốc mồm.
Nhiếp Nhiên thấy ánh mắt của bọn họ, cô thu quần áo lại về phòng mình.
Cửa vừa đóng lại, đám người bên ngoài đã bùng nổ.
“Trời ơi, hình như bộ quần áo kia là… đồng phục tác chiến của Quân khu 9 đúng không?”
Cô bắt đầu tò mò nơi đó ra sao.
Buổi chiều, cô thu dọn tất cả đồ đạc, đợi đèn tắt xong đến phòng ăn như đã hẹn. Mà mẫm đến cửa phòng ăn, cô thấy bên trong tối đen, cửa cũng đóng chặt.
Nhiếp Nhiên cảm thấy… cách chúc mừng này thật quê mùa!
Nhưng cô vẫn đẩy cửa ra.
Quả nhiên trong phòng ăn đột nhiên vang lên tiếng động, ánh nến sáng lên. Sau đó mọi người liên tục xuất hiện ở trước mặt
CÔ.
Qua ánh nến mờ mờ, Nhiếp Nhiên thấy rõ là sĩ quan huấn luyện.
Trong mấy năm ở đơn vị, trừ An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ cùng với Trần Quân lớp 2 ra, cô còn không biết sĩ quan huấn luyện ba đội còn lại tên là gì.
Nhưng bọn họ vẫn tới chúc mừng cô.
Bởi vì là giờ tắt đèn nên mỗi người cầm một ngọn nến, còn An Viễn Đạo thì cầm một cái bánh ngọt.
“Ai không biết còn tưởng là các thầy tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi đấy.” Nhiếp
Nhiên cười trêu.
An Viễn Đạo xụ mặt xuống, hậm hực nói:
“Con nhóc này! Chúng tôi dày công chuẩn bị mà cô không thèm cảm động gì cả.”
“Vậy có cần tôi làm lại không?” Nhiếp
Nhiên nói đùa.
An Viễn Đạo xì một tiếng: “Thôi đi, dù sao cũng không thể gửi gắm hy vọng gì vào cô được.”
Nhiếp Nhiên nhún vai: “Ai bảo thầy làm lộ liễu thế, giờ này tới phòng ăn, nhất định là có vấn đề.”
An Viễn Đạo để bánh ngọt lên bàn: “Không thì làm thế nào, ban ngày phải huấn luyện, chỉ có thể dùng thời gian buổi tối lén chúc mừng cô thôi.”
“Chúc mừng tối cuối cùng cũng đi à?”
Nhiếp Nhiên mỉm cười ngồi xuống, lấy ngọn nến đã tắt ra khỏi cái bánh, châm lửa để sang bên cạnh.
An Viễn Đạo gật đầu: “Đúng vậy, cuối cùng cũng tống được cô đi rồi, đơn vị dự bị lại có thể thái bình.”
Nhưng ai ngờ anh ta nói xong lại bị Quý
Chính Hổ lườm.
An Viễn Đạo ngượng ngùng: “Tôi đùa với cô ấy thôi, xem anh kìa, đúng là không có khiếu hài hước gì cả.”
Quý Chính Hổ nghiêm túc dặn dò Nhiếp
Nhiên: “Đến Quân khu 9 phải chú ý.”
Trần Quân cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, Nhiếp Nhiên, Quân khu 9 không thể so với đơn vị dự bị chúng ta, cô phải quy củ, đừng làm việc quá lố, nơi đó nổi tiếng là nghiêm khắc và tàn khốc, suốt ngày sát hạch, cẩn thận lại bị đuổi về.”
“Cái gì mà đuổi về, học sinh tôi dạy ra sao lại bị đuổi về được!” An Viễn ra lệnh cho
Nhiếp Nhiên: “Tôi nói cho cô biết, cô vào
Quân khu 9 rồi, có đánh chết cũng phải nghiến răng ở lại cho tôi, nghe rõ chưa! Tôi không thể mất mặt được!”
Tuy nói thế nhưng đến khi bữa tiệc chia tay đơn giản này kết thúc, An Viễn Đạo vẫn không yên tâm mà nói nhỏ với cô: “Nếu không chịu được, cùng lắm thì về làm lại từ đầu thôi.”
Đột nhiên Nhiếp Nhiên hiểu được những gì anh ta nói với mình trước đây. Không có sĩ quan huấn luyện nào không thương binh lính của mình, bởi vì đó đều là tâm huyết của họ.
Lúc ấy cô tưởng Thiên Dạ là tâm huyết lớn nhất của anh ta nên anh ta mới bị đả kích, nhưng bây giờ xem ra cô cũng là một trong những tâm huyết đó.
Nhiếp Nhiên đáp lại: “Yên tâm đi, người thầy dạy ra tuyệt đối sẽ không làm thầy mất mặt.”
An Viễn Đạo ghét bỏ: “Thôi đi, nếu mà cô bị hành chết thì tôi còn mất mặt hơn.” Mấy giây sau, anh ta lại nói: “Ngày mai tôi phải huấn luyện đám nhóc con kia, không đi tiễn cô đâu.”
Nói xong anh ta rời khỏi phòng ăn không hề do dự.