Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1972
NẾU NHƯ KHÔNG ĐƯỢC, TÔI TỪ BỎ
Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bước ra, vừa nhìn thấy quân hàm trên vai Lý Tông Dũng, ông ta vội tiến lên, cười nói: “Ngài là Tiểu đoàn trưởng Lý của đơn vị dự bị đúng không? Tôi là Cục trưởng Cục Cảnh sát quận này, tôi họ Đường.”
Lý Tông Dũng gật đầu, giơ tay ra, nghiêm túc nói: “Chào Cục trường Đường, tôi là
Tiểu đoàn trưởng của đơn vị dự bị. Tôi muốn hỏi lúc nào cô gái bên trong mới có thể ra ngoài?”
“Nhanh thôi, cô ấy lấy lời khai xong rồi, đợi ký tên xong là có thể ra. Lần này may mà có cô ấy trà trộn vào bên trong, sau đó hợp tác với chúng tôi nên chúng tôi mới có thể
thành công phá vỡ tổ chức này.” Cục trường Đường cười ha ha nói tiếp: “Chúng tôi đã để mắt đến đám con buôn này lâu lắm rồi, luôn muốn tìm một thời cơ thích hợp để tóm gọn, nhưng vì bọn chúng quá cẩn thận, chỉ sợ rút dây đồng rừng nên mãi mà không dám ra tay, không ngờ nữ binh này lại làm được, chúng tôi đến chỉ việc bắt đám chân tay thôi.”
Ông ta nói xong cười híp cả mắt lại.
Lý Tông Dũng biết vì sao ông ta lại vui như vậy. Vừa nhìn là biết tổ chức kia là một tổ chức có quy mô lớn, một tổ chức lớn bị phá hủy, chắc chắn cấp trên sẽ không chỉ tặng
Cục trưởng Đường này một lá cờ thưởng và khen ngợi thôi đâu.
Đây là công trạng thật!
Nhưng cho dù là ai làm, có thể bắt gọn tổ chức này là chuyện tốt, tránh cho các cô gái phải chịu số phận bị bán.
Ông khách sáo nói: “Không có gì, đó là việc con bé nên làm thôi.”
“Ha ha ha, không có Tiểu đoàn trưởng Lý dạy dỗ, sao cô ấy có thể hoàn thành tốt như vậy, suy cho cùng vẫn phải cảm ơn Tiểu đoàn trưởng Lý.”
Cục trường Đường cười lớn nắm chặt tay
Lý Tông Dũng, không ngừng khen ngợi
Nhiếp Nhiên.
Mãi mới thấy Nhiếp Nhiên ra khỏi phòng thẩm vấn, thấy cô không sao, Lý Tông
Dũng mới yên tâm.
Cục trường Đường cười trêu: “Xem đi, nữ anh hùng của chúng ta ra rồi.”
Ai ngờ một giây tiếp theo, vẻ mặt Lý Tông
Dũng đã thay đổi.
“Con nhóc này, cô có thể khiến tôi bớt lo không hả, đang sát hạch cơ mà! Không gây rối thì cô không cam tâm chứ gì?! Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô có muốn vào Quân khu 9 không?”
Nhiếp Nhiên bị mắng thì xụ mặt xuống:
“Nếu không được thì bỏ đi, có lẽ tôi không có duyên rồi.”
Lý Tông Dũng càng tức giận hơn: “Cô còn ăn năn hối hận à? Cô có biết đây là cơ hội cuối cùng của mình không, bây giờ mất cơ hội rồi, cố định làm thế nào!”
Cục trường Đường ngẩn ra: “Sao… sao lại mắng cô ấy thế? Tiểu đoàn trưởng Lý, cô ấy đã giúp Cục Cảnh sát chúng tôi một việc lớn, nếu không có cô ấy hợp tác với chúng tôi thì đâu có thể thuận lợi thế này.”
Lý Tông Dũng giải thích: “Cục trường
Đường không biết rồi, con nhóc này vốn đang sát hạch, đây là lần sát hạch quan trọng nhất liên quan đến tương lai của cô ấy, giờ thì hay rồi, thi không thi lại đi bắt bọn buôn người, bây giờ quá thời gian sát hạch, lại lĩnh 0 điểm.”
Hình như càng nói càng bực, ông lại mắng
Nhiếp Nhiên một trận nữa: “Cô nói xem, cô nhận mấy lần 0 điểm rồi? Lần đầu tiên sát
hạch mùa hè vì cứu người mà khiến mình ngã gãy xương, 0 điểm. Lần sát hạch thứ hai còn chưa kịp sát hạch đã bị đổ oan, giam mấy ngày, lại ăn 0 điểm. Bây giờ khó lắm tôi mới xin cho cô được sát hạch bù, cô lại chạy đi bắt bọn buôn người! Cô nói xem, có phải cố định ở đơn vị dự bị thêm một năm nữa không?” 2
Lúc Lý Tông Dũng không cười nhìn vô cùng nghiêm túc, lại thêm thân phận của ông càng làm cho mọi người không dám động đậy.
Cục trường Đường vội vàng chắn trước mặt Nhiếp Nhiên, nể tình cô giúp sức cho
Cục Cảnh sát, ông ta khuyên giải Lý Tông
Dũng: “Đừng mắng cô ấy nữa, mặc dù tôi không hiểu quy củ của quân đội nên không tiện nói nhiều, nhưng Tiểu đoàn trưởng Lý, cô ấy vì cứu người mới chậm trễ, chẳng lẽ không thể nương tay chút sao? Hay là bây giờ cứu người không quan trọng bằng việc sát hạch?”
Dù sao ông ta cũng là Cục trưởng Cục Cảnh sát, đương nhiên Lý Tông Dũng không thể lạnh giọng mắng ông ta, nhưng sắc mặt vẫn khó coi: “Nói thì nói thế, nhưng đây là quy định, hơn nữa đã cho con bé một cơ hội rồi, bây giờ…”
Nhiếp Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Ở lại một năm thì thôi đi, cứ thế tôi cũng thấy phiền, nếu như không thể đến Quân khu 9, hay là Tiểu đoàn trưởng giúp tôi một chuyện đi lần này tôi phá hủy tổ chức này chắc cũng có tiền thưởng nhỉ, ngài hỏi giúp tôi xem, tôi lấy tiền rồi đi du ngoạn khắp nơi.”
Nhìn cô đúng là hơi mệt mỏi, mắt cụp xuống, giọng cũng uể oải. ( )
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m