Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1971
CÔ LÀ CHÚA PHIỀN PHỨC
Lý Vọng cứ khẳng định chắc nịch khiến Lý Tông Dũng không thể không tin.
“Bây giờ chúng tôi cũng không biết tình hình cụ thế, nhưng có thể khẳng định là
Nhiếp Nhiên bị bán đi rồi.”
Lý Tông Dũng hỏi: “Vậy bây giờ cô ấy đang đâu?”
“Tạm thời vẫn chưa cạy được miệng bọn chúng.”
Lý Tông Dũng nhảy dựng lên: “Vậy cậu còn lắm lời làm gì, mau báo cảnh sát thẩm vấn đi! Tôi sẽ phải người qua ngay!”
Mặc dù không biết tại sao Nhiếp Nhiên lại bị bắt dễ dàng như vậy, nhưng dù thật hay giả thì vẫn phải đi cứu viện ngay.
Cho dù cô không phải nữ binh của quân đội mà là một cô gái bình thường, bọn họ vẫn phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đi cứu ôngười.
Còn không đợi Lý Vọng trả lời, Lý Tông
Dũng đã cúp điện thoại, mắng: “Con bé này đúng là chúa phiền phức, cứ có huấn luyện hay sát hạch gì là lại có chuyện! Bây giờ tôi cũng cảm thấy nó nói đúng, bát tự của nó không hợp với quân đội!” Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn mấy sĩ quan huấn luyện trong phòng: “Còn ngồi đó làm gì, không mau dẫn người qua đó phối hợp với cảnh sát cứu người đi.”
An Viễn Đạo và Quý Chính Hổ còn chưa kịp đứng lên thì điện thoại đã lại kêu.
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên hai tiếng,
Lý Tông Dũng mới hoàn hồn lại, nghe máy.
“Cục Cảnh sát? Cậu nói cái gì? Cô ấy đơn thương độc mã đi? Lại còn phá hủy được?
Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tới đón người ngay.”
Sau mấy câu đứt quãng, Lý Tông Dũng vội vàng cúp điện thoại.
“Tiểu đoàn trưởng, có chuyện gì thế?” An
Viễn Đạo vội hỏi.
Lý Tông Dũng cau mày: “Con nhóc kia bị người bắt ở trên núi, đưa đến điểm giao dịch, ai ngờ nó chạy đến chỗ người ta rồi hủy luôn hang ổ của người ta. Con nhóc này đúng là chúa phiền phức! Ngày nào không kiếm chuyện cho mình và tôi làm là nó không thoải mái!”
Nhưng những lời nói này lại mang chút cảm giác tự hào.
“Được rồi, mau đi lấy xe đi, tôi phải đến
Cục Cảnh sát, Nhiếp Nhiên đang lấy lời khai bên đó, bọn họ bảo chúng ta đi đón người.”
Lý Tông Dũng đội mũ rồi đi ra ngoài. Các Sĩ quan huấn luyện và đội trưởng Vụ cũng đi theo. Bốn người lái xe mất bốn năm tiếng mới đến được Cục Cảnh sát. Vừa xuống xe vào đại sảnh đã thấy có rất nhiều người đi qua đi lại, còn có một số người bị còng ngồi xổm dưới đất. Dễ thấy là vừa phá được một vụ án lớn, những người này đều phải lấy lời khai, chờ xử lý.
Nhìn tình cảnh hỗn loạn này, đội trưởng
Vu lập tức đi gọi điện thoại.
Chẳng mấy Lý Vọng và Phùng Chí đã vội vàng đi từ cuối hành lang tới: “Đội trưởng
Vu, Tiểu đoàn trưởng.”
Lý Tông Dũng vội hỏi: “Tình hình sao rồi?
Con nhóc đó đâu? Có bị thương không?”
Lý Vọng chỉ phòng thẩm vấn cuối hành lang, nói: “Cô ấy vẫn đang lấy lời khai ở bên trong, hình như không bị thương.”
Lý Tông Dũng thở phào một hơi, cách làm việc của cô quá điên rồ, lần nào cũng thương tích trở về khiến ông không lo lắng
Thật ra bọn họ mới là người hoang mang nhất.
Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng của phòng thẩm vấn cũng mở ra.