Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1970
CÔ BỊ BẮT? ĐÚNG LÀ CHUYỆN KHÔNG TIN ĐƯỢC!
“Anh nói đúng, chắc là cô ấy đang diễn.”
Nhiếp Nhiên không thích thể hiện cảm xúc, cũng sẽ không xin tha, cô khóc lóc xin tha thì có nghĩa là cô đang giả vờ.
“Ừ.” Phùng Chí cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Con nhỏ này đúng là…”
Lý Vọng vừa tức vừa giận, cảm thấy mình sắp bị con nhóc kia dọa đến bị điên rồi.
Không thể nào, sao Nhiếp Nhiên có thể dễ dàng khoanh tay chịu trói thế được?
Lý Vọng và Phùng Chí cau mày lại, bọn họ nghe thấy người ngoài cửa chưa kịp vào nhà đã gọi người trong nhà màu chuẩn bị mấy món ăn và rượu, nói là giao dịch thành công rồi, muốn ăn mừng, trái tim bọn họ chùng xuống.
Giao dịch thành công, không phải có nghĩa là Nhiếp Nhiên đã bị… bán rồi sao?!
Nghĩ tới đây, bọn họ liền nấp sau cánh cửa gỗ, đến khi hai gã kia đi vào, bọn họ đóng sầm cửa lại, tiến lên khống chế.
Hai gã đàn ông kia còn chưa kịp nói gì đã bị giữ lấy cổ, bè quặt tay ra sau lưng.
Tên kia nổi giận, giãy giụa kịch liệt: “Làm gì thế! Chúng mày làm gì thế! Mau thả tao ra!”
Bây giờ Lý Vọng đâu còn tâm trạng mà nói lại những lời vừa nói với người phụ nữ kia
nữa, anh ta chất vấn: “Nói! Anh đưa cô gái kia đi đâu rồi?”
Sắc mặt gã kia cứng đờ, biết hai người này tới tìm cô gái kia, hắn vùng vẫy đồng thời thề thốt phủ nhận: “Cô gái? Cô gái nào, mày nói cái gì thế? Chúng mày là ai, rốt cuộc chúng mày muốn làm gì!”
“Đừng có giả vờ nữa, chị ta đã khai hết rồi!
Mau nói đi, rốt cuộc các anh bán người đi đầu rồi!”
“Tao không biết cô gái nào cả, chúng mày xông vào nhà dân, cẩn thận tạo báo cảnh sát!”
Lý Vọng cười lạnh: “Báo cảnh sát? Được, tôi cũng muốn báo cảnh sát, vậy chúng ta cùng báo đi.”
Nói rồi anh ta buông hắn ra, đi đến bên cạnh lấy điện thoại.
Người phụ nữ nhắc nhở: “Bọn họ là người của quân đội, là quân nhân! Cô gái kia cũng là nữ binh.”
Gã đàn ông há hốc mồm: “Cái gì?”
Quân nhân?!
Nữ binh?!
Đùa hắn à?
Sao cô ta có thể là nữ binh được?
Lúc chúng không tin nổi thì Lý Vọng đã gọi điện thoại cho đội trưởng của mình.
“Đội trưởng Vu, xảy ra chuyện rồi! Lúc sát hạch Nhiếp Nhiên bị bọn buôn người trên núi bán đi mất.”
Đội trưởng Vụ đang ngồi trong phòng làm việc của Lý Tông Dũng, lại bật loa ngoài nên tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.
Lý Tông Dũng khó tin hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Lý Vọng không nghe ra rốt cuộc đối phương là ai, tiếp tục báo cáo: “Đội trưởng
Vu, chúng tôi đã bắt được hai gã buôn
người kia, bây giờ chuẩn bị đưa về thẩm vấn.”
Lý Tông Dũng đi tới bên cạnh đội trưởng
Vu, lấy cái điện thoại trong tay anh ta: “Cậu đùa với tôi à? Cậu chắc chắn Nhiếp Nhiên bị bắt chứ? Bị hai tên buôn người bắt?”
“Đúng vậy, nghe ý bọn họ hình như là bị bắt thật, cũng giao dịch thành công rồi.”
“Sao thế được! Đến nam binh cũng không phải là đối thủ của Nhiếp Nhiên chứ đừng nói là mấy gã đàn ông bình thường! Có phải các cậu nhầm rồi không?”
Thật ra cũng không thể trách Lý Tông
Dũng được, đúng là chuyện này khiến người ta kinh ngạc quá mức.
Với đầu óc và năng lực của Nhiếp Nhiên, chưa nói tới việc cô bị lừa, cho dù bị lừa thật thì cũng không thể bị nhốt ở đó mặc cho người xâu xé mới đúng, nếu cô muốn chạy chắc chắn không thành vấn đề.