Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1964
“Làm thế nào đây, hay là bây giờ chúng ta chạy đi?” Cô gái kia hoảng loạn, nắm tay Nhiếp Nhiên lắc không ngừng.
Nhiếp Nhiên đẩy ra, bực mình mắng: “Nếu cô còn ầm ĩ nữa thì tôi sẽ đánh ngất cô giống hôm qua đấy.” Cô gái kia không dám nói gì nữa.
Lúc tên kia tưởng ván này mình thắng chắc rồi thì giọng nói u ám của Nhiếp Nhiên lại truyền đến: “Cũng được, vậy tôi không chờ cảnh sát tới nữa, cùng lắm thì tội giết hết.” Dù đang là mùa hè oi bức nhưng trong núi vẫn lạnh lẽo, nhất là lúc cô thấp giọng nói ra câu này, một cơn gió thổi qua làm sống lưng mọi người lạnh toát.
Anh Trần run lên, yếu ớt nói: “Cô… cô dám… cô…” Sở dĩ hắn không còn chút sức nào là vì nói xong câu này, Nhiếp Nhiên rút con dao lạnh lẽo ra khỏi lưng hắn.
Con dao kia là đồ hắn dùng để phòng thân, hắn rất rõ con dao này sắc thế nào. Chém xuống chắc chắn sẽ chết.
Vẻ đắc ý ngang ngược trong mắt hắn hoàn toàn tan thành mây khói trước ánh sáng của con dao, chỉ còn lại sự sợ hãi và lúng túng.
“Cô… cô không dám… sao cô dám… không thể nào… không thể nào…” Nhiếp Nhiên nghịch con dao trong tay, cười nói: “Tôi có cái gì không dám với không thể nào, rõ ràng là anh ép tôi, không cho tôi đường sống, thế thì sao tôi phải nương tay với anh?” “Tôi… tôi…” Anh Trần nghiến răng hung dữ nói: “Cho dù cô giết tôi, cô cũng không trốn được đâu, bọn họ đều ở dưới chân núi rồi, lúc nào cũng có thể lên đây.” Nhiếp Nhiên phì cười vì sự ngây thơ và đơn thuần của hắn: “Hình như tôi chỉ bẻ gãy tay anh, không đánh hỏng đầu anh đúng không? Anh cũng đã nói bọn chúng ở dưới chân núi rồi, anh nói tội giết người nhanh hay là bọn chúng lên núi nhanh!
Cùng lắm thì tội giết các anh xong, đi chơi trò đuổi bắt với đám người kia ở trong núi, chờ cảnh sát tới.” “Không… cô không dám… cô không dám làm như vậy, cô không dám, cô là con gái, cô không có lý do chính đáng để giết người, giết người là phải ngồi tù! Phải đền mạng!
Huống hồ cô không chỉ giết một mình tôi, là mười mấy người, cô sẽ bị tử hình.” Anh Trần hoảng loạn.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m chân núi, cho cô và cảnh sát chút thời gian.
Nhưng hình như gã này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, luôn chống lại cô.
Thấy thời gian trôi qua, điện thoại lúc nào cũng có thể tắt mất, Nhiếp Nhiên giơ dao lên cọ vào cổ hắn.
Anh Trần vốn còn tự an ủi là một cô gái giết gà còn khó, làm sao dám giết người, nhưng lúc liếc thấy con dao treo trên đỉnh đầu mình, trái tim hắn thắt lại, mồ hôi chảy đầy trán.
Không, cô ta không dám, cô ta đang dọa mình, chắc chắn cô ta không dám giết người, không… không đâu…
Nhưng cho dù hắn mặc niệm, an ủi trong lòng thế nào, lúc nhìn thấy con dao kia đâm vào, hắn vẫn nhắm mắt hô to: “Đợi đã!” Nhiếp Nhiên dừng tay lại, con dao sắc bén cách cổ hắn chỉ còn một milimet.