Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1963
TÌNH THẾ THAY ĐỔI
Anh Trần rùng mình. Hắn lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: “Cô… cô… cô đừng qua đây…”
“Anh đã nói tự gánh lấy hậu quả rồi.”
Trong sân chỉ có tiếng bước chân của
Nhiếp Nhiên vang lên.
Anh Trần nuốt nước miếng, không ngừng lùi về phía sau: “Không, không… đừng… á!”
Hắn còn chưa nói xong, một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
Cô lao nhanh đến, nhân lúc hắn không chú ý bẻ một cái tay của hắn. Cô giữ cái tay gãy của hắn rồi ấn hẳn xuống đất, ngồi lên lưng, giơ tay vỗ vào gáy hắn: “Nếu các anh
đánh thắng được tôi thì tôi còn lăn lộn cái gì nữa, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Anh Trần kích động hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?
Chẳng lẽ… cô là cảnh sát à?!”
“Yên tâm, tôi không phải là cảnh sát.” Hắn nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm:
“Nhưng cho dù tôi không phải cảnh sát, kết cục của anh cũng sẽ không tốt hơn đâu.”
Tim anh Trần thắt lại, hoảng sợ hỏi: “Cô muốn làm gì? Này! Cô đừng làm loạn, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Hắn không ngừng vùng vẫy khiến Nhiếp
Nhiên không ngồi vững được, cô khẽ cau mày, dùng sức, anh Trần kêu lên thảm thiết, chút phản kháng kia cũng biến mất.
Nhiếp Nhiên hơi cúi người, cảnh cáo: “Là anh tự nói sẽ gánh lấy hậu quả. Cho nên bây giờ do tôi quyết.” Cô quay lại ra lệnh cho cô gái đã sợ ngây ngẩn kia: “Đi vào trong nhà tìm điện thoại báo cảnh sát.”
“À… được được…” Cô gái hoàn hồn lại, đi ngay vào trong.
Anh Trần kích động, liên tục ngăn cản:
“Đừng đừng đừng, cô gái, đừng báo cảnh sát! Bây giờ thế này được không, tôi phái người đưa hai người xuống núi, chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện này, từ nay về sau ai đi đường nấy.”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Anh phải người đưa tôi xuống núi?”
Hắn tưởng điều kiện của mình đã thuyết phục được Nhiếp Nhiên, vội vàng gật đầu:
“Đúng đúng đúng!”
Nhưng ai ngờ Nhiếp Nhiên lại thu nụ cười lại, đập vào gáy hắn: “Anh nghĩ tôi ngu hay là chưa tỉnh ngủ, chỗ này hoang vu vắng người, ngộ nhỡ tôi vừa xuống, anh đã gọi điện thoại bảo người đợi tôi dưới chân núi thì sao, không phải tôi sẽ bị bắt à?”
“Không… không đâu… tôi…”
Anh Trần không ngờ Nhiếp Nhiên nhìn thấu mánh khóe của mình nhanh đến thế, nhất thời không biết thuyết phục cô thế nào.
Nhiếp Nhiên nhắc nhở: “Tôi nói cho anh biết, đừng có giở trò với tôi, anh không chơi lại tôi đâu.”
Anh Trần không nhịn được: “Rốt cuộc cô là ai? Cô muốn làm gì? Có bản lĩnh thì nói thẳng ra đi!”
Nếu cô ta không phải cảnh sát thì sao lại giỏi đến vậy?
Chẳng lẽ là người cùng nghề à?
Nhưng nếu là người cùng nghề thì sao lại dám báo cảnh sát?
“Tôi là ai quan trọng lắm à? Bây giờ chuyện quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là sau khi bị bắt anh nên khai với cảnh sát thế nào sao?” Nhiếp Nhiên hất cằm với cô gái kia: “Đi gọi điện thoại báo
cảnh sát trước, rồi tìm ít đồ ăn, cố chịu đến khi cảnh sát tới.”
Cô gái kia vội vàng gật đầu, đi vào trong nhà.
Anh Trần vô cùng hoảng loạn.
Lúc hắn cảm thấy mình sắp xong đời thì đột nhiên cái điện thoại trong túi hắn rung lên.
Ở nơi yên tĩnh này, Nhiếp Nhiên rất dễ dàng nghe thấy tiếng vang, còn hắn thì sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vẻ mặt thoáng thay đổi.
Nhiếp Nhiên móc cái điện thoại ra. Trên màn hình là một dãy số không lưu tên.
Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm số điện thoại kia, không làm gì nữa.
Anh Trần đắc ý cười ha ha: “Cô xong rồi, nếu như tôi không nhận cuộc điện thoại này, người dưới chân núi sẽ biết tôi xảy ra chuyện, sẽ tới tìm tôi! Cô gọi đi, xem là
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
cảnh sát vào núi nhanh hơn hay là người của tôi lên núi nhanh hơn! Ha ha, ha ha ha! Cô chết chắc rồi!”
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Mà cái điện thoại kia vẫn không ngừng rung lên, giống như bùa đòi mạng.