Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1965
GIẢI QUYẾT CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN NÀY THẾ NÀO?
“Sao thế? Còn trăn trối gì nữa à?” Nhiếp Nhiên thầm thở phào.
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn giết gà dọa khỉ, dù sao bây giờ cô vẫn đang trong thời gian thi, mặc dù không biết có qua được hay không, nhưng liên quan đến mạng người có nghĩa là cô phải đến đồn cảnh sát uống trà, thế thì quá lãng phí thời gian.
May mà cuối cùng tên này cũng sợ chết mà mở miệng.
Hắn thở hổn hển trả lời: “Tôi nghe… tôi nghe!”
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại: “Nghĩ kỹ chưa?”
Hắn không dám cử động mạnh, chỉ khẽ gật đầu: “Rồi rồi, nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi!”
“Nhớ lấy, đây là lựa chọn của anh, đừng có giở trò, nếu không tôi sẽ khiến anh tắm máu ngay ở đây, ngay cả cơ hội gặp cảnh sát cũng không có đâu.”
Tim anh Trần co lại: “Được, được… tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi…”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định,
Nhiếp Nhiên mới nhấc con dao ra, đứng lên, đưa điện thoại cho hắn, ra lệnh: “Bật loa lên.”
Anh Trần gật đầu, cố gắng bò dậy, không quan tâm được đến cái tay đau nữa, dùng cái tay còn lại ấn nút nghe rồi bật loa.
Hắn còn chưa kịp mở miệng, bên kia điện thoại đã truyền đến một giọng nói lo lắng:
“Anh Trần, sao giờ anh mới nghe điện thoại, bên đó không sao chứ?”
Anh Trần trút tất cả sự căng thẳng và sợ hãi vừa rồi lên tên đàn em kia: “Có chuyện gì! Mày gọi như đòi mạng là muốn ồn chết tao à!”
Tên đàn em đáng thương kia bị đại ca mắng, vội xin lỗi: “Xin… xin lỗi anh Trần… là… là anh nói cứ cách mấy tiếng lại gọi qua…”
Anh Trần thẹn quá hóa giận gầm lên: “Bây giờ ý mày là sao, mày đang trách tạo đúng không!”
Tên đàn em run lẩy bẩy: “Không… không ạ… em không dám…”
“Không có chuyện gì thì im miệng cho tao, đừng có gọi điện thoại cho tao nữa!”
Anh Trần tức giận mắng xong định cúp điện thoại, nhưng còn chưa kịp cúp thì
người bên kia đã vội vàng cướp lời nói:
“Không phải, anh Trần! Em có việc báo cáo! Chị Nguyệt hải lúc nào anh giao hàng, ông chủ bên kia đang giục rồi.”
Anh Trần theo bản năng nhìn Nhiếp Nhiên vẫn đang nghịch con dao, bực mình trả lời:
“Biết rồi biết rồi, tạo sẽ xem rồi tính, chúng mày canh ở dưới đấy đi.”
Nhưng tên kia vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nhấn mạnh: “Nhưng bên kia vội lắm, đã giục mấy lần rồi, bọn họ nói nếu như còn không đưa qua, bọn họ sẽ đi. Lần này là một ông chủ lớn, nếu mà mất mối thì mấy người chúng ta nhất định sẽ bị đánh chết.”
Anh Trần giận đến nỗi không biết làm sao.
Nhưng hắn còn chưa nói gì đã nghe thấy tên kia đột nhiên nâng cao giọng, quát:
“Mày nói cái gì!”
Rõ ràng câu này không phải là nói với anh
Trần.
Sau hai ba giây không nghe thấy bên kia có động tĩnh gì, anh Trần lại nhìn Nhiếp
Nhiên.
Nhiếp Nhiên cũng đang cau mày lại, hiển nhiên không rõ xảy ra chuyện gì.
Nhưng trong lòng cô mơ hồ cảm thấy tên đàn em trong điện thoại kia kích động như vậy là có liên quan đến lần chuyển hàng này.
Cô hất hàm, ra hiệu cho anh Trần.
Anh Trần nhận được ám thị lập tức hỏi:
“Có chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì à?!”
Tên đàn em kia im lặng mấy giây mới nói, giọng nói còn gấp gáp hơn vừa rồi: “Lúc nãy A Phát nói người của chị Nguyệt đích thân lái xe tới đón người! Anh Trần!”
“Cái gì?!”
Nhiếp Nhiên kích động nhảy lên. Nhưng không phải vì vui vẻ mà là kinh ngạc và… sợ hãi.
Cô khẽ nhướng mày, đi tới, cung kính nói:
“Anh Trần, đã trói xong hai đứa kia rồi, có thể giao hàng.”
Anh Trần ngây ra nhìn cô, sau mấy giây mới hoàn hồn lại: “À… à à à… vậy thì tốt, vậy thì… giao hàng đi…”
Tên đàn em kia ngạc nhiên: “Có thể giao hàng rồi ạ? Vậy em sẽ gọi điện thoại cho chị Nguyệt luôn, bảo bọn họ đừng tới đây nữa.”
Anh Trần gật đầu, trả lời: “Được được được, mau bảo bọn họ dừng lại đợi chúng ta đi.”
Nói xong, tên kia cúp luôn điện thoại.
Người ở đây thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa được bao lâu thì lại có tiếng chuông điện thoại.
Nhiếp Nhiên ấn nút nghe, giọng nói sốt ruột và bất an của tên đàn em kia vang lên:
“Không được rồi anh Trần, em vừa gọi điện
Nguồn : we btruy en onlin e.com
thoại cho chị Nguyệt, chị Nguyệt nói bọn họ đã lên đường, hay là anh mau dẫn người xuống núi gặp bọn họ đi, thế thì chúng ta vẫn có thể giữ được một cái mạng, nếu không chọc giận bọn họ, chúng ta sẽ bị ném cho chó hoang ăn mất!”