Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1962
GIẢI QUYẾT TRONG NHÁY MẮT
Gã đàn ông đối diện xì mũi coi thường. Hắn đi tới sân, được đám tay chân bảo vệ. So với Nhiếp Nhiên một mình giữ một gã đàn ông mà nói, cô đã thua về khí thế rồi.
Gã kia tưởng bây giờ cô đang giãy chết bèn cười nói: “Cô gái, đừng ỷ vào mình có chút tài nghệ mà dám nói với tôi như vậy, tôi không thích bị người khác uy hϊế͙p͙, hơn nữa cô cũng không uy hϊế͙p͙ được tôi, cho nên cô đừng vùng vẫy mất công nữa.”
Dứt lời, đám tay chân của hắn đi về phía
Nhiếp Nhiên một bước.
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề căng thẳng sợ hãi, cô còn cười nhạt: “Thật trùng hợp, tôi cũng không thích bị người khác uy hϊế͙p͙.”
Gã kia cảm thấy cô không biết sống chết, hỏi ngược lại: “Vậy à? Không bằng thử xem?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Được, nhưng anh nhớ lấy, nếu như chuyện này không phát triển như anh nghĩ thì đừng hối hận.”
Gã đàn ông bật cười: “Còn nhỏ như vậy mà ăn nói gớm đấy. Được! Nếu như tôi thua, tôi sẽ tự gánh lấy hậu quả.”
Nhiếp Nhiên rất hài lòng với câu trả lời của hắn: “Vậy thì tốt.”
Vừa dứt lời, cô đã xoay mạnh tay, trong đêm tối tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng xương gãy vang lên, kèm theo đó là tiếng gào thê lương của gã đàn ông: “A!”
Đám chim trên cây giật mình nháo nhác bay khắp nơi.
Gã đàn ông kia bị đau, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.
Nhiếp Nhiên buông tay, gã lăn lộn dưới đất, cánh tay cong thành một góc kỳ lạ.
Đám người định tiến lên lập tức dừng bước lại.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Nhiếp Nhiên cười: “Không phải muốn thử là, sao lại đứng hết đó thế, qua đây đi.”
Trong đêm tối, nụ cười tàn nhẫn của cô làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Một cô gái sao lại tàn nhẫn đến thế, đi bẻ gãy cánh tay một người đàn ông.
Nhìn anh em nhà mình không ngừng kêu gào lăn lộn dưới đất, trong đêm khuya tĩnh lặng, bọn chúng đều do dự.
Gã đàn ông đứng trong sân cũng bị chấn động, sau mấy giây, hắn mới hoàn hồn lại,
vung tay lên: “Chúng mày còn ngẩn ra đó làm gì, mười mấy thằng đàn ông chẳng lẽ không đánh lại được một con nhóc à!”
Đám tay chân kia như tỉnh táo lại, vội hợp lại tấn công, đồng loạt lao về phía Nhiếp
Nhiên.
Nhiếp Nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Tưởng dùng chiến thuật biển người là có thể thắng cô sao, thật ngây thơ!
Nếu như chỉ dựa vào mấy người này mà bắt được cô, thế thì huấn luyện ma quỷ của cô đúng là uổng phí.
Cô gái thấy nhiều người vây lấy Nhiếp
Nhiên thì sợ đến nỗi quên cả thở, tim dâng lên tận cổ họng. Cô sợ Nhiếp Nhiên nhỏ bé thế này mà bị trúng một nắm đấm thì chắc chắn sẽ không chịu nổi. Nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra mình lo lắng thừa rồi.
Cô gái nhỏ bé trước mặt không hề bị đám đàn ông kia đánh trúng, tốc độ ra tay của cô rất nhanh, đám người kia còn chưa
động được vào quần áo cô đã bị cô quật ngã.
Chỉ hai ba phút ngắn ngủi, mười mấy tên đàn ông thế mà lại bị một cô gái hạ gục hết.
Không chỉ thế, những nắm đấm của Nhiếp
Nhiên không phải là không có mục đích, cô bẻ gãy tay hoặc là đạp gãy chân bọn chúng, khiến bọn chúng mất đi sức chiến đấu.
Cô gái kia cảm thấy hình như thủ đoạn của
Nhiếp Nhiên quá tàn nhẫn. Mỗi lần nghe thấy tiếng xương gãy vang lên, cô lại giật mình thon thót.
Thực ra, Nhiếp Nhiên làm thể là vì không muốn lãng phí thể lực của mình.
Chiến thuật biển người kiêng kị nhất là nương tay, như vậy sẽ tiêu hao thể lực của cô, mà đối phương thì có thể bao vây tấn công từng đợt, đến lúc đó có thể không đánh mà thắng.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cho nên cô nhất định phải phế bỏ sức chiến đấu của bọn chúng, như vậy mới có thể bảo vệ mình, tránh rơi vào bước đường cùng.
Hơn nữa cô chỉ đánh gãy tay chân bọn chúng thôi, đâu phải là giết người.
Đối với Nhiếp Nhiên mà nói thì cô đã hạ thủ lưu tình rồi.
Trên núi hoang vu không ngừng vang lên tiếng gào thét thảm thiết. Cho đến khi gã đàn ông cuối cùng bị Nhiếp Nhiên bẻ gãy tay ném sang bên cạnh, cô mới đưa mắt nhìn gã đàn ông vừa rồi còn nói sẽ tự gánh lấy hậu quả, bây giờ mặt đã tái mét.