Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1961
HÓA RA LÀ THÂM TÀNG BẤT LỘ
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ được một cô gái bình thường cứu, hơn nữa còn bị coi thường thế này nên cô cảm thấy khá vui vẻ.
Nếu như đối phương biết cô là quân nhân, còn là sát thủ giết người không chớp mắt, liệu cô ấy có hối hận vì không giữ sức chạy trốn mà lại lãng phí vào cô không?
“Còn đứng ngay ra đó làm gì nữa, mau đi thôi!” Cô gái kia thấy Nhiếp Nhiên ngẩn ra, vội vàng muốn kéo cô lên.
Đáng tiếc cô gái đã dùng hết sức rồi, bây giờ đâu có còn sức kéo cô nữa.
Nhiếp Nhiên thấy cô gái nghiến răng kiên trì, cuối cùng hoàn hồn lại, chủ động đứng lên, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Bây giờ là thời cơ tốt để chạy đi, mặc dù không rõ địa hình ở đây nhưng cô còn phải thi nữa, nhất định phải chạy. Nếu không bỏ lỡ thời gian thì sẽ phiền phức.
Từ lúc bị bắt đến bây giờ Nhiếp Nhiên mới bị đói mấy bữa, huống hồ lúc huấn luyện ở đơn vị, đặc biệt là lúc bị An Viễn Đạo huấn luyện, cô thường xuyên phải nhịn đói nên cũng không cảm thấy khó chịu.
Cô gái kia thì đói đến hoa cả mắt, không chạy nhanh được. Nhiếp Nhiên chỉ có thể kéo cô ấy ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhỏ hơn cô ấy, tuy có sức đỡ cô ấy nhưng ở nơi mờ tối u ám, đường lại gập ghềnh khó đi này, hai người đi lại rất khó khăn.
May mà trong sân không có ai đứng gác, chỉ có một gã canh chừng ngoài cổng, rất có lợi với bọn họ.
Mãi mới đến cổng, Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng để cô gái kia xuống, định tiến lên ra tay.
Ai ngờ đúng lúc này có người trong phòng mở cửa ra.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại, hai người đều sững sờ.
Gã đàn ông vốn gật gà gật gù muốn đi vệ sinh đó ngẩn ra ba giây, sau đó hoàn toàn tỉnh ngủ.
Hắn chỉ Nhiếp Nhiên và cô gái kia, hô lên:
“Mau ra đây, mau ra đây, bọn họ sắp chạy rồi!”
Trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh, tiếng hô của hắn khiến tất cả mọi người lập tức lao ra khỏi phòng.
Tên ở cổng định tiến lên bắt lấy Nhiếp
Nhiên.
Nhiếp Nhiên chửi thầm một tiếng. Xem ra không thu phục đám người này thì cô không thể dẫn cô gái ngốc kia thoát thân
rồi. Cô chỉ có thể túm lấy gã đàn ông chuẩn bị tiến lên tự chui đầu vào lưới kia. Không chờ hắn có phản ứng, Nhiếp Nhiên đã giữ hắn ở trước mặt mình.
Cô ra tay nhanh như chớp khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Cô gái kia vốn tưởng là lần này nhất định xong rồi. Nhưng cái người vì bị cô oán trách là yếu ớt lại dễ dàng chế ngự gã đàn ông cao to đó.
Thế này… thế này… đúng là lợi hại quá rồi!
Lúc cô gái đang thán phục năng lực của
Nhiếp Nhiên, lại đột nhiên cảm thấy không đúng.
Nếu Nhiếp Nhiên lợi hại như vậy, thế thì vừa rồi tại sao phải khóc lớn kêu lớn, ngay cả năng lực đánh trả cũng không có, còn cần mình giúp?
Chẳng lẽ…
Cô ấy giả vờ à?!
Dù sao hắn cũng có nhiều người, một cô gái có giỏi đến đâu thì cũng làm được gì mười mấy người đàn ông chứ?
Nhiếp Nhiên ra lệnh: “Để chúng tôi đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Cô sợ nhất chính là những gã đeo súng trên người nên lúc bắt gã đàn ông kia, cô đã sờ vào lưng hắn.
May mà đám người này chỉ lừa gạt buôn bán người chứ không mang súng giết người.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng nắm chắc hơn.