Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1960
BỊ NGƯỜI NHANH CHÂN GIÀNH TRƯỚC
Nhưng dù thế Nhiếp Nhiên cũng không cảm động.
Cô lạnh lùng nhìn cô gái: “Tôi khuyên cô tốt nhất tự lo cho mình đi, bởi vì một khi tôi ra ngoài rồi thì cũng sẽ không quan tâm đến cô nữa. Tôi chỉ giúp cô ra khỏi cánh cửa này, còn sau đó cô thế nào, tôi sẽ không quan tâm.”
Sở dĩ cô đánh thức cô ấy là bởi vì do cô nên cô ấy mới ở đây.
Mặc dù cô không cho rằng cô gái này bị đói ngất đi là có thể thoát được, nhưng nếu như không vì mình, cô ấy cũng không thể bị đưa tới đây nhanh như vậy, cho nên
cũng coi là cô nợ cô ấy một lần.
Nhiếp Nhiên vừa chủ động cởi dây trói cho cô gái vừa nói: “Nhớ kỹ, một khi chạy ra ngoài thì đừng có quay lại, đừng quan tâm đến tôi, cố gắng chạy về phía trước. Bởi vì cô mà bị bắt lại, tôi sẽ không cứu cô đâu!”
Cô gái kia cũng không nói thêm gì nữa:
“Được, chỉ cần cô có thể giúp tôi ra khỏi cánh cửa này, cho tôi thử một lần, tôi cũng không còn gì tiếc nuối nữa.”
Ken két… Tiếng mở khóa nhỏ xíu trong không gian yên tĩnh vô cùng rõ ràng và vang dội.
Nhiếp Nhiên dừng tay lại. Cô gái kia cũng cảnh giác.
Nhiếp Nhiên không ngờ mình còn chưa kịp động thủ, người ngoài cửa đã nóng lòng đi vào. Cô vội vàng cởi dây, đồng thời dặn dò cô gái kia: “Cô tiếp tục giả vờ ngất, đến thời cơ thì chạy đi, nghe thấy chưa?”
“Tôi biết rồi.” Cô gái gật đầu.
Nhiếp Nhiên chỉ tháo nút thắt nhưng không cởi hẳn dây ra, sợ người bên ngoài đi vào sẽ phát hiện ra.
Xong xuôi cô quay về chỗ của mình.
Cánh cửa gỗ cũ nát vang lên tiếng cót két.
Lúc gã đàn ông kia đi vào, Nhiếp Nhiên đã vắt sợi dây trói lên người mình, ngồi im.
Nhiếp Nhiên lập tức ra hiệu cho người bên cạnh.
Cô gái kia cũng thông minh, nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Gã đàn ông kia một lòng nghĩ đến việc nếm thử của ngon nên không phát hiện ra sự khác thường của Nhiếp Nhiên, hắn cười gian xảo.
“He he he… người đẹp… ngoan nhé, đừng có kêu…”
Nhiếp Nhiên nhìn nụ cười của hắn mà buồn nôn. Trong ánh sáng mờ ảo, vẻ hung
ác lóe lên trong mắt cô rồi biến mất, sau đó cô giả vờ căng thẳng và sợ hãi.
“Anh muốn làm gì! Anh đừng qua đây… anh… anh mau tránh ra!”
Cô cố ý muốn lớn tiếng hộ xem có phải chỉ có một mình hắn không.
Quả nhiên, Tam Ca Tử căng thẳng, hắn bước nhanh tới che miệng cô lại: “Suỵt!
Đừng có kêu, nếu gọi người khác đến, cẩn thận lát nữa tạo giết chết mày!”
Nhiếp Nhiên biết hắn lén chuồn vào đây nên cũng yên tâm hơn, nhưng ngoài mặt thì vẫn tiếp tục biểu diễn.
“Anh… ưm! Anh tránh ra… tránh ra…”
“He he he, đừng tránh nữa, để anh đây thoải mái một chút, thuận tiện để anh đây dạy em cách phục vụ đàn ông thế nào.”
Gã đàn ông kia vội vàng giơ tay ra muốn sờ vào gương mặt trắng nõn của Nhiếp Nhiên.
“Đừng… đừng… đừng động vào tôi…”
Hình như Nhiếp Nhiên rất sợ hãi, cô vùng vẫy, giãy giụa, dốc sức tránh né cái móng heo của hắn. Trên thực tế, cô đang kiếm cớ để sợi dây trói trên người từ từ lỏng ra, nhân lúc đối phương không chú ý, đánh ngất hắn.
Nhưng không ngờ cô còn chưa giơ tay ra, cô gái luôn giả vờ ngủ kia lại đột nhiên vùng lên, vớ lấy miếng gỗ đập mạnh vào gáy Tam Da Tử. Cơ thể gã kia chấn động, trợn mắt, ngã xuống.
Nhiếp Nhiên cau mày, còn chưa kịp làm gì thì cô gái kia đã đẩy hắn ra, kéo Nhiếp
Nhiên lên.
“Đi mau đi, đừng có đứng đực ra đây nữa…”
Cô gái bị đói đã nhiều ngày, mắt hoa hết lên, cái đập vừa rồi đã dốc hết sức lực, bây giờ nói chuyện cũng thở dốc.
“Tôi còn tưởng là cô… có bản lĩnh gì nữa…”
Cô gái oán trách rồi tiếp tục kéo Nhiếp
Nhiên ra ngoài.
Nhưng cô gái không biết là Nhiếp Nhiên chỉ giả vờ thôi, định đợi hắn buông lỏng cảnh giác mới tấn công.
Kết quả lại bị cô gái yếu đuối này nhanh chân giành trước.