Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1959
MUỐN ĐI THÌ CÙNG ĐI
Hắn kéo Nhị Lục Tử lại.
“Người anh em, nếu tao nghe lời rồi thì đến lúc đó đưa hàng xong, mày mời tao một lần cho tạo hạ hỏa, được không?”
Nhị Lục Tử đẩy tay hắn ra, phản bác: “Cái gì gọi là nghe lời, rõ ràng tạo và tốt cho mày, nếu như xảy ra chuyện, anh Trần chắc chắn sẽ không tha cho mày.”
“Keo kiệt, bảo mày mời tạo một lần mà xem mày ki bo chưa kìa.”
Nhị Lục Tử trừng mắt: “Keo kiệt cái gì, không phải là mày không biết chỗ anh
Trần giao hàng kia, đó là khu vực đắt đỏ, chúng ta có thể chơi được à?”
Tam Ca Tử vỗ vai hắn: “Mày đừng có giả vờ, tao nhớ rõ lần đó chị Nguyệt và mày ở trong đó… he he he… lúc ấy tao đi qua cửa, vừa vặn nghe thấy. Mày bảo chị Nguyệt miễn phí cho tạo chơi một lần đi.”
Mặt Nhị Lục Tử tái mét, hốt hoảng lắp bắp:
“Mày… mày đừng có nói linh tinh! Không có chuyện đó đâu!”
Tam Đa Tử không tin, hỏi ngược lại: “Vậy sao?”
“Đương… đương nhiên rồi, chắc chắn là hôm đó mày uống say nên nghe nhầm. Tạo không có hứng thú với chỗ đó!”
Tam Ca Tử gật đầu nói: “Được rồi, vậy lần sau tạo nói chuyện với anh Trần, bảo anh ấy sau này đổi việc cho mày.”
Nhị Lục Tử cuống lên: “Đừng đừng đừng!”
Đến lúc thấy nụ cười xấu trên mặt Tam Da
Tử, hắn mới hiểu mình bị lừa rồi.
“Mày đúng là! Được rồi được rồi, đợi đưa hàng an toàn đến nơi, tao sẽ bảo chị
Nguyệt tìm cho mày mấy em gái xinh đẹp, vậy là được rồi chứ?”
Nhị Lục Tử nhượng bộ khiến Tam Da Tử rất vui vẻ, vỗ vai hắn: “Vậy còn được.”
Đáng tiếc lại bị Nhị Lục Tử hất ra. Sau đó hẳn đi theo anh Trần vào phòng.
Đến khi bóng lưng Nhị Lục Tử hoàn toàn biến mất, Tam Da Tử đột nhiên cong môi cười quỷ dị, chậm rãi giơ tay lên, một cái chìa khóa xuất hiện, lóe lên dưới ánh trăng.
Hắn nhìn cánh cửa kia, ngồi đợi đèn tắt rồi mới hành động.
Mà lúc này Nhiếp Nhiên đang cố gắng cắt dây trói.
Căn phòng oi bức khiến cô đầm đìa mồ hôi.
Nhưng cho dù thế, cô vẫn bình tĩnh không hề dừng tay. Bởi vì cô biết lúc này mình
nhất định phải chạy đi, nếu không buổi sát hạch của cô sẽ hỏng bét.
Đây là lần sát hạch duy nhất của cô.
Quả bom Cửu Miêu, nhiệm vụ mười năm của Hoắc Hoành, cô không bỏ được cái gì hết.
Cho nên cô nhất định phải cố gắng trốn đi.
Mang theo niềm tin như vậy, Nhiếp Nhiên dùng mảnh đá cố gắng cắt dây trói trên tay mình, cho dù không cẩn thận cắt vào tay, cô cũng không hề dừng lại mà miệt mài cắt.
Cuối cùng sợi dây cũng đứt ra.
Nhiếp Nhiên xoay chân tay, mò mẫm đến bên cạnh cô gái bị mình đánh ngất.
Cô vỗ nhẹ lên mặt cô gái, thấp giọng gọi:
“Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại!”
“Um…”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tỉnh lại đi! Mau lên!”
Cô gái kia từ từ mở mắt ra, lúc nhìn thấy
Nhiếp Nhiên, cô ấy nghĩ ngay đến việc cô đánh ngất mình, định hô lên: “Cứu…”
Nhưng Nhiếp Nhiên vội bịt miệng cô ấy lại:
“Im miệng! Đừng có làm ầm lên, nếu không hôm nay chúng ta đều phải chết ở chỗ này!”
Cô gái kia sợ hãi gật đầu.
Sau khi xác định cô ấy không dám kêu nữa,
Nhiếp Nhiên mới chậm rãi bỏ tay ra.
Cô gái kia theo bản năng lùi về phía sau, căng thẳng hỏi: “Cô… cô muốn làm gì, cô muốn làm gì!”
Nhiếp Nhiên chỉ nói: “Lát nữa tôi sẽ nghĩ cách khiến bọn chúng mở cửa, sau đó tôi sẽ chặn giúp cô một lúc, còn cô trốn ra ngoài, nghe thấy chưa!”
“Vậy cô thì sao?” Cô gái kia kinh ngạc
“Cô không cần quan tâm đến tôi, cứ lo chạy là được rồi.”
Không biết cô gái kia lấy đâu ra dũng khí, lập tức từ chối: “Không được, muốn đi thì cùng đi.”