Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1958
NẾM THỬ GÁI ĐẸP
Đến khi hai người lái xe rời đi, đám người của anh Trần cũng đóng cửa lại, đi vào trong nhà mình.
Tên đàn em kia nhất Nhiếp Nhiên xong, chạy tới báo cáo: “Anh Trần, đã nhốt người
Xong rồi.”
Anh Trần ừ một tiếng, nghiêm túc dặn dò:
“Chúng mày phải canh kỹ cho tao, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bên trong có một người tỉnh, nhất định phải cảnh giác, đừng có lơ là.”
Tên đàn em liên tục bảo đảm: “Anh yên tâm đi, cô ta đã bị trói rồi, chắc chắn không sao đâu.”
“Tốt nhất là không sao.” Anh Trần đứng ở trong sân nhìn sắc trời phía xa, im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Đến sáng sớm chúng ta sẽ đưa qua, thời gian này chúng mày phải lên tinh thần cho tao.”
“Vâng!”
Dặn dò xong, hắn mới cau mày đi vào phòng.
Không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện. Cô gái tỉnh kia khiến hắn thấy nặng nề. Không biết có phải là lần đầu tiên gặp chuyện này khiến hắn không kịp trở tay không.
Hắn thì thế nhưng đàn em của hắn lại cực kỳ vui vẻ. Gã đàn em vội vàng kéo tên anh em đang định đi theo lại.
Tên kia dừng bước hỏi: “Sao thế Tam Da
Tử?”
Tam Da Tử cười he he, thô bỉ xoa tay, thấp giọng nói: “Lúc nãy tao đưa người vào, mày không biết đâu, con nhỏ tỉnh đó đẹp
lắm, tao chưa bao giờ gặp đứa nào đẹp như thể!” Đ
Tên kia cảnh giác: “Mày muốn làm gì?”
Tam Da Tử lại cười thô bỉ: “Tao nghĩ hay là anh em chúng ta nếm thử trước khi bán đi.”
Tên kia giật mình, mắng: “Mày điên rồi à, không nghe thấy anh Trần bảo chúng ta canh chừng cẩn thận à, mày dám tự tiện làm chuyện này, không sợ bị anh Trần mắng hả!”
“Xì! Đâu phải là chúng ta chưa làm bao giờ, anh Trần vẫn mở một mắt nhắm một mắt đấy thôi.”
Nhưng tên kia lại lắc đầu: “Vậy cũng không được, trước kia đều là người ngất, mày có chơi thì người ta cũng không biết, trên người cũng chẳng có dấu vết gì, đương nhiên anh Trần mới mở một mắt nhắm một mắt, nhưng bây giờ cô ta tỉnh, ngày mai phải đưa đi rồi, nếu như để lại dấu vết
rồi không bán được, ai chịu trách nhiệm!
Anh Trần chắc chắn sẽ lột da mày.”
“Nhưng cô ta đẹp lắm, không tin mày đi xem xem, chắc chắn khiến mày động lòng.
Nhị Lục Tử, tạo thật sự chưa thấy ai đẹp thế!” Tam Ca Tử vừa nói vừa kéo Nhị Lục
Tử đến cạnh cửa sổ sắt phòng nhỏ.
Nhị Lục Tử bán tín bán nghi, thầm nghĩ bọn chúng bán phụ nữ cũng nhiều năm rồi, ít nhiều gì cũng đã gặp gái đẹp, cũng từng chơi rồi, làm gì mà khoa trương như tên này nói.
Mang theo nghi ngờ, hắn thò đầu nhìn vào phòng tối nhỏ. Xuyên qua ánh đèn mờ trong cửa sổ, hắn há hốc mồm.
Trong không gian u ám, cô gái kia bị trói, lúc nhìn thấy bọn chúng, cô rất sợ hãi, đôi mắt vừa khóc xong càng thêm long lanh, dù gương mặt hơi lem nhem những làn da trắng nõn, là vẻ đẹp của cô gái tuổi đôi mươi. Cơ thể bị trói chặt đẹp mê người khiến người ta nuốt nước miếng.
“Mẹ kiếp! Đúng là đẹp thật!” Nhị Lục Tử cảm thán.
Tam Oa Tử nói: “Đúng không, tao nói không sai chứ!”
Hắn tưởng là mình thuyết phục được Nhị
Lục Tử rồi. Dù sao chìa khóa cũng ở trong tay Nhị Lục Tử, nếu muốn ăn thì phải lấy được chìa khóa mới được.
Ai ngờ Nhị Lục Tử vẫn tỉnh táo, quả quyết từ chối: “Nhưng vẫn không được, anh Trần mà biết chắc chắn sẽ phiền phức.”
“Không nói cho anh ấy là được rồi!” Tam
Oa Tử không đè nén được dục vọng trong lòng.
Nhưng Nhị Lục Tử vẫn không đồng ý, lại lắc đầu: “Vậy cũng không được, đây là hàng anh Trần muốn bán đi, nếu có vết bầm thì sao được!”
Hơn nữa quan trọng nhất chính là cô gái này đẹp thế, nói không chừng có thể bán được giá cao, đến lúc đó chắc chắn bạn
chúng cũng có thể được chia rất nhiều tiền.
“Mày đừng làm loạn, cẩn thận bị anh Trần dạy dỗ.”
Thấy ánh mắt Tam Ca Tử nhìn cô gái kia, tên kia lập tức kéo hắn qua thấp giọng cảnh cáo.
Tam Da Tử cau mày: “Gì mà khoa trương thế, dù gì thì đám con gái này cũng bị bán đi thôi, có phải là lần đầu hay không có vấn đề gì đâu.”
“Chưa chắc, cô ta đẹp thế kia, nếu còn là lần đầu có lẽ sẽ bán được giá cao. Cho nên mày đừng làm loạn, đừng vì gái đẹp mà mất cái mạng.”
Mặc dù Tam Oa Tử vẫn còn cách khác nhưng lại không tiện nói, chỉ gật đầu lấy lệ:
“Được rồi được rồi, tao biết rồi.”
Nhị Lục Tử lại nhắc nhở: “Tao đã cảnh cáo mày rồi đấy, mày nhất định phải dằn lại.”
“Biết rồi biết rồi, mày mau đến chỗ anh
Trần đi, đừng lải nhải nữa.” Tam Ca Tử bực mình phất tay. Cứ nghĩ đến việc không được nếm thử, thế là trong lòng hắn lại rục rịch.