Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1957
BÁN HÀNG
Nhưng gã kia lại cười nói: “Sao có thể xảy ra chuyện được! Anh Trần, anh cẩn thận quá rồi, đợi bán vào trong núi sâu, bọn chúng chạy ra ngoài còn khó nữa là.”
Nhưng trên thực tế, hắn đang trốn tránh trách nhiệm.
Làm ăn với anh Trần đã lâu, sao hắn không biết người ngất tốt hơn người tỉnh chứ? Chẳng qua là vì có một người ngất đi nên hắn mới phải vội vàng đưa tới.
Nhưng anh Trần lại quả quyết từ chối:
“Không được! Tao làm việc từ trước đến giờ đều theo quy củ này, chính vì cẩn thận nên tạo mới lăn lộn được đến bây giờ, tạo không thể nhận người này!”
Gã kia cuống lên: “Anh Trần, anh đang đùa với em à?”
Hắn tưởng là nể tình mình đưa hàng tới nên anh Trần sẽ tạm thời nhận lấy. Dù sao cũng cần hàng gấp, nếu như hắn không kịp thời cung cấp thì chắc chắn khách hàng sẽ không bỏ qua. Làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, thế này cũng có nghĩa là hắn sẽ có thể mất đi một khách hàng.
“Anh Trần, em đã vất vả đưa đến cho anh rồi, bây giờ anh lại nói với em là không nhận, thế không phải là em phí công à!” Gã kia thấy vụ làm ăn này sắp hỏng, vừa giận vừa cuống, giọng cũng cao hẳn lên.
Anh Trần túm lấy cổ áo hắn, tức giận nói:
“Tao đùa với mày? Là mày đùa tạo đấy chứ! Tạo hợp tác với mày mấy năm rồi, mày rất rõ quy củ của tao, ai mới đến cũng phải ngất, nếu không tao sẽ không nhận.
Nhưng mày biết rõ lại còn đưa người tới!”
Gã đàn ông kia giật mình, biết mình chọc giận anh Trần rồi, vội vàng hạ giọng nói:
“Không phải là em muốn nhanh chóng đưa hàng cho anh sao?”
Anh Trần càng túm chặt cổ hắn hơn: “Tao có gấp thế nào cũng không cần loại hàng này, cô ta nhìn thấy mặt tao rồi sẽ khiến tao gặp nguy hiểm, hiểu chưa!”
“Nhưng bây giờ cho dù anh không nhận cô ta, cô ta cũng đã thấy anh rồi, nói không chừng còn nguy hiểm hơn.”
Gã đàn ông kia một lòng muốn ném hai người này cho anh Trần, lấy can đảm nói như vậy, ai ngờ lại làm anh Trần càng thêm tức giận.
“Mày muốn chết đúng không, muốn uy hϊế͙p͙ tạo đúng không!”
Gã đàn ông kia sợ nhũn cả chân, hơn nữa mấy tên đàn em của anh Trần đều đi lên, ai cũng nhìn chằm chằm khiến hắn bắt đầu run rẩy: “Không… không phải thế… anh Trần anh nghe em giải thích đã. Cô gái này là em nhặt được trên đường, khi đó…
anh đang cần hàng gấp nên em trói cô ta đưa luôn qua đây, em là vì anh thôi… ngộ nhỡ khách hàng không đợi được anh, đổi người, không phải anh sẽ tổn thất sao?
Hơn nữa cô ta… một cô gái trói gà không chặt, đi xe từ xa đến đây, làm sao có thể chạy được? Anh bán sang tay, khách hàng cũng có phải đứa ngu đâu…. mất… mất tiền mua chắc chắn sẽ trông kỹ.”
Anh Trần im lặng. Lưng gã đàn ông kia đã đầy mồ hôi lạnh. Lúc hắn tưởng là lần này mình chết chắc rồi thì nghe thấy anh Trần nói: “Ném hai đứa này vào trong phòng, canh chừng cẩn thận.”
Mặc dù không phải là nói với hắn, nhưng câu này làm dây thần kinh cẳng thắng của hắn thả lỏng ra. Thấy đàn em của anh Trần đưa người vào nhà, hắn mới thở phào một hơi, miễn cưỡng cười.
Anh Trần buông cổ áo hắn ra, cảnh cáo:
“Lần sau nếu mày còn đưa hàng như thế này đến thì đừng trách tạo không làm ăn với mày nữa.”
“Vâng vâng vâng, chỉ có lần này thôi, tuyệt đối không có lần sau!” Gã đàn ông thầm vui vẻ: “Vậy, anh Trần…”
Hắn làm động tác đếm tiền, cười ám chỉ.
Anh Trần móc một cái phong bì ra khỏi túi, ném cho hắn: “Của mày.”
Gã kia cười ha ha mở phong bì ra, đếm kỹ một lượt, nhưng đếm đi đếm lại vẫn cảm thấy không đúng: “Sao lại thiếu mười nghìn thế?!”
Anh Trần mắng hắn: “Phí lời, mày đưa hàng như thế đến, ngộ nhỡ nửa đường xảy ra chuyện gì thì tao phải chịu hết, tạo phải trừ chi phí nguy hiểm.”
“Nhưng anh trừ nhiều quá rồi, cô ta bị trói thì xảy ra chuyện gì được…”
“Nếu mày nói thế thì trả lại tiền cho tao, tao không cần người nữa, mày mang về đi, tao đổi người khác.”
Gã kia vội xua tay: “Đừng đừng đừng, em nói thế thôi, thật ra không có ý gì, không có ý gì!”
Hắn nhét vội phong bì vào túi, giữ chặt như sợ bị cướp mất.
Anh Trần lười nhìn hắn, đuổi hắn đi: “Nếu tiền đúng rồi thì mau đi đi, đừng lãng phí thời gian.”
“Vâng vâng vâng…”
Gã vội vàng gật đầu, sau đó đi ra xe.
Nguồn : we btruy en onlin e.com