Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1954
BỊ BẮT RỒI!
Quả nhiên, trong căn phòng tối đen có một cô gái ngã dưới đất, mắt nhắm chặt.
Hắn tiến lên mấy bước, quát Nhiếp Nhiên:
“Ngoan ngoãn cho tao!”
Hình như Nhiếp Nhiên bị dọa nên vội vàng lui về phía sau.
Gã kia tiến lên đạp cô gái bị Nhiếp Nhiên đánh ngất mấy cái, thấy cô ấy không có phản ứng gì thật liền vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Tên đại ca hỏi: “Sao rồi?”
“Ngất thật.” Tên kia căng thẳng.
Người phụ nữ kinh ngạc: “Hả? Sao lại thế?
Vừa nãy tôi vào xem rõ ràng không có vấn
đề gì, trừ việc giọng nói yếu ớt ra thì thần trí rất tỉnh táo.”
“Nhưng bây giờ cô ta ngất thật rồi.” Tên đàn em lo lắng hỏi: “Đại ca, làm thế nào đây? Bây giờ cũng không tìm được bác sĩ khám cho cô ta.”
Tên đại ca nổi giận: “Khám bệnh cái gì, tao tốn tiền lừa nó qua đây, còn phải tốn tiền khám bệnh cho nó à? Mày điên rồi hả?!”
Tên kia không dám nói nhiều: “Vậy phải làm thế nào? Nếu cô ta xảy ra chuyện, há chẳng phải chúng ta làm công cốc à?”
“Mẹ kiếp! Từ trước đến nay tôi không buôn bán lỗ vốn! Dù sao lúc đó cũng đặt hai người rồi, tạo có hàng trước thì đưa qua trước thôi. Vả lại lần nào đưa qua bọn nó cũng đều bị ngất do uống thuốc, bọn họ có thể phát hiện ra cái gì. Tiền đến tay rồi, quan tâm cái gì nữa.” Tên đại ca nhìn cô gái bị ngất: “Cứ làm thế đi, bây giờ tao đi liên lạc với bên kia, nhanh chóng đưa người qua! Hai đứa chúng mày mau đưa
nó ra đi, đừng để nó chết thật trong đó.”
Hai người kia ra sức gật đầu.
Nhưng tên đàn em lại thắc mắc: “Không đúng, thế cái đứa vừa bắt được thì làm thế nào? Nó rất tỉnh táo, hơn nữa nhìn nó bây giờ chưa chắc sẽ uống thuốc.”
“Vậy thì trói nó lại rồi đưa qua, kẻo lại phải đi hai lần, tao không tin ngay cả một đứa con gái mà đám người kia cũng không trông được.”
“Cũng đúng, cứ làm theo đại ca nói đi! Em đi trói đứa kia lại, lát nữa chúng ta cùng đưa qua.”
Tên đàn em cùng người phụ nữ đi vào. Hai người đưa cô gái bị đánh ngất ra, trói lại, để ở bên ngoài, sau đó đi vào định trói
Nhiếp Nhiên lại.
Nhiếp Nhiên hoảng sợ: “Anh làm gì hả?
Anh muốn làm gì?! Anh đừng qua đây, đừng qua đây!”
Cô lùi vào trong góc, cho đến khi lưng chạm vào tường mới phát hiện mình đã không thể lui được nữa.
Gã kia đắc ý cười: “Chạy đi, chạy nữa đi, không phải muốn chạy sao! Tao nói cho mày biết, cho dù mày chạy đến chân trời góc biển, tạo cũng có cách để bắt mày lại!”
“Đừng bắt tôi… anh đừng bắt tôi… anh tránh ra… tránh ra…” Nhiếp Nhiên tiện tay ném cành cây ở bên cạnh qua.
Gã đàn ông tránh đi, giơ tay dễ dàng kéo được Nhiếp Nhiên, người phụ nữ bên cạnh đã không còn nhiệt tình như vừa rồi nữa mà cười lạnh và châm chọc vòng hai tay cô ra sau lưng.
Nguồn : we btruy en onlin e.com