Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1955
KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI QUÂN KHU 9 THẬT?
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không ngoan ngoãn để bị bọn chúng bắt được.
Cô giả vờ vùng vẫy, nhưng không ngờ người đàn bà kia lại yếu đến thế, Nhiếp
Nhiên mới hơi giãy giụa mà đã giãy ra được, hơn nữa không chỉ thoát ra mà còn vung tay lên tát vào mặt gã đàn ông kia một cái.
Chát! Tiếng tát lanh lảnh khiến căn phòng yên tĩnh lại.
Ba người giống như bị dừng hình, đứng im tại chỗ.
Gã đàn ông đó hoàn hồn lại đầu tiên, cau mày, vẻ mặt dữ tợn: “Con ranh này dám đánh tao à? Có tin tao đánh chết mày không!”
Nói xong hắn giơ tay lên.
Nhiếp Nhiên cũng không ngờ mới giấy có mấy cái đã thoát được, hơn nữa còn vô tình tát đối phương một cái. Có thể thấy bọn chúng không phải là người Quân khu 9.
Cô không muốn kéo dài nữa, vội vàng giả vờ hoảng hốt lo sợ, liên tục lắc đầu cầu xin tha thứ: “Đừng, anh đừng động vào tôi, tôi cho mấy người tiền… hoặc là mấy người gọi điện thoại cho ba mẹ tôi, tôi bảo bọn họ cho anh tiền, mấy người thả tôi ra được không… tôi cầu xin mấy người…”
Gã kia bật cười: “Bọn tao không phải là bắt cóc, cần tiền của nhà mày làm gì, chỉ cần bán mày đi là có tiền.”
Hình như chuyện này làm hắn vui. Hắn kéo cô qua, cười nói: “Qua đây đi!”
Nhìn hắn có vẻ có kinh nghiệm trói người, tốc độ rất nhanh.
Nhiếp Nhiên vừa bị trói vừa giả vờ vùng vẫy, đồng thời không ngừng cầu xin bọn chúng: “Không không không… đừng mà… cầu xin anh… cầu xin anh… cầu xin mấy người tha cho tôi đi, tôi có thể đưa tiền… thật mà, mấy người tin tôi đi…”
Cô còn chưa nói xong, tiếng gã đàn ông ngoài cửa đã truyền vào: “Xong chưa?”
Gã đàn ông kia vợ miếng vải rách bên cạnh nhét vào miệng Nhiếp Nhiên, trả lời: “Xong rồi đại ca! Đại ca, liên lạc với bên kia xong chưa? Có nói lúc nào đưa qua không?”
“Liên lạc xong rồi, tao bảo với anh Trần là tối nay sẽ đưa qua.”
“Được! Vậy chúng ta đi ăn trước, đến tối ngớt mưa rồi xuống núi đưa bọn chúng đi.”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng xa, tiếng bước chân cũng xa dần.
Nhiếp Nhiên nức nở rất lâu, đến lúc chắc chắn bọn chúng đã đi rồi, cô mới thu lại vẻ mặt hoảng sợ.
Vừa nãy bọn chúng nói tối nay sẽ xuống núi. Có nghĩa là muộn nhất là tối hôm nay cô có thể rời khỏi ngọn núi này.
Nhiếp Nhiên yên tâm hơn hẳn.
Chỉ cần xuống núi thì mọi chuyện đều dễ xử lý.
Ngoài cửa mưa rơi rả rích không ngừng,
Nhiếp Nhiên ngồi im trong góc chờ đợi.
Cho đến khi sắc trời bắt đầu tối đi, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra. Một gã đàn ông đi vào, dễ dàng bắt được cô, ấn cổ cô đi ra khỏi phòng.
Ngửi mùi không khí bí bách cả chiều, bây giờ được đi ra ngoài hít thở không khí sạch sẽ làm phổi cô thoải mái hơn hẳn.
Gã kia ném cô vào cốp xe Van, trừ cô ra còn có cô gái bị ngất kia nữa.
Nguồn : we btruy en onlin e.com