Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1953
KHÔNG CHỊU ĐƯỢC NỮA RỒI?
Cô kiểm tra hơi thở của cô ấy, vẫn còn hô hấp yếu ớt.
Nhưng để đề phòng, Nhiếp Nhiên còn để ý ngón tay của cô ấy, phía trên không có vết chai do quanh năm cầm súng, cũng không có bất cứ vết thương nào.
Không phải là nữ binh Quân khu 9.
Nhiếp Nhiên duy trì cảnh giác kiểm tra xem trên người cô ấy có đồ gì không, nhưng rất đáng tiếc không có gì cả.
Cô tìm một miếng đá trong phòng chứa đồ mài xuống đất một lúc, đến khi miếng đá kia sắc nhọn rồi, cô mới giấu vào hông.
Xong xuôi, cô bắt đầu hô lên với người
ngoài cửa: “Không xong rồi, có người ngất!
Mau tới cứu người! Có người sắp chết rồi!”
Bên ngoài mưa ầm ĩ, tiếng gào của cô không truyền tới tại ba người kia. Vì thế, cô chạy tới cửa đập ầm ầm, hô to lên: “Bên ngoài có ai không, mau đến đây, chết người rồi! Có người ngất đi rồi!”
Cuối cùng tiếng hộ và tiếng đập cửa của cô cũng kinh động đến người bên ngoài.
Một gã đàn ông nổi giận nói: “Ầm ĩ cái gì thể”
“Các người mau tới cứu người đi, có người ngất rồi!” Giọng Nhiếp Nhiên tràn đầy lo lắng và sợ hãi, nghe rất giống một cô gái bình thường đáng thương bị bắt đi.
Gã đàn ông kia theo bản năng định đẩy cửa ra thì bị người phụ nữ kia ngăn lại:
“Đừng mở cửa! Chắc là con ranh đó muốn chạy trốn nên giở trò với chúng ta! Tôi mới vào xem rồi, nó chỉ đói quá không có sức thôi, không thể ngất được.”
Nói xong bà ta mắng Nhiếp Nhiên: “Ranh con, tao nói cho mày biết, chiêu này vô dụng thôi, mày giữ sức mà nghỉ ngơi đi, còn kêu loạn nữa cẩn thận đến lúc đó chịu khổ!”
Nhiếp Nhiên không ngờ nửa đường lại có người nhảy ra cản trở kế hoạch của mình.
Cô chỉ có thể chuyển mục tiêu lên cô gái đã bị ngất, cố ý nâng cao giọng lo lắng gọi cô ấy: “Này! Cô đừng chết, cô tỉnh lại đi, cô đừng dọa tôi! Cô nói gì với tôi đi! Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi!”
Giọng cô dồn dập làm gã đàn ông thấy tin tin.
Hắn do dự hỏi người đàn bà kia: “Liệu… liệu có phải thật không?”
“Không thể nào, tôi vừa vào xem rồi.”
Người đàn bà kia cũng thấy không chắc chắn.
“Nhưng cô ta kêu như vậy, nếu xảy ra chuyện thật thì làm thế nào? Khó lắm mới gom được hai người.”
Lúc nãy bắt được Nhiếp Nhiên, gã rất hưng phấn, đang buồn bực vì mưa lớn không thể đi tìm phụ nữ, không ngờ ông trời lại đưa một người đến cửa.
Lần này gom đủ người, cuối cùng cũng có thể giao hàng rồi.
Nhưng một người mà có chuyện, không phải là việc sắp thành lại hỏng à!
“Sao thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Gã đàn ông ở phòng bến mãi không thấy hai người này quay lại ăn cơm, vì thế đội mưa đi tới.
“Đại ca, hình như một đứa bên trong bị ngất.” Gã kia giải thích với đại ca nhà mình.
Nhưng người phụ nữ kia vẫn không đồng ý: “Những ngộ nhỡ cô ta cố ý thì sao? Nói không chừng chúng ta mở cửa là cô ta sẽ lao ra.”
Tên đại ca kia khiển trách: Mày bị ngu à, chúng ta có hai người đàn ông, còn không
đánh lại hai con nhóc à? Vả lại cô ta không biết đường ở đây, có đi cũng không đi được.
Nhưng nếu một đứa xảy ra vấn đề thì tiền của chúng ta cũng không còn!”
Tên đàn em kia vội vàng gật đầu: “Đúng thế, đại ca nói đúng! Em mở cửa xem xem.”
Nói xong, hắn vội vàng mở khóa xông vào.