Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1952
TÔI KHÔNG ĐỢI ĐƯỢC NỮA!
Nhiếp Nhiên sợ người này ngất đi thì mình không biết thêm được gì nên chủ động hỏi: “Lúc nào bọn chúng bán chúng ta?”
“Hai ngày nữa, hôm qua tôi nghe thấy bọn chúng nói hình như còn thiếu một người nữa là có thể liên lạc với người bán, bây giờ cô tới nên chắc là vậy…” Cô gái kia nói hết những gì mình biết cho Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thầm tính toán.
Chỉ có hai ngày?
Mặc dù không nói thời gian nhưng sát hạch của Quân khu 9 không thể cho cô thoải mái thời gian được. Cho nên cô nhất định phải ra khỏi đây một cách nhanh
nhất.
Cô gái kia thấy Nhiếp Nhiên không khóc cũng chẳng ầm ĩ thì gượng cười: “Cô thật bình tĩnh, lúc chúng tôi đến đây ai cũng khóc cũng kêu gào, chỉ có cô là không nói gì cả.”
Nhiếp Nhiên không để ý đến lời khen này mà chỉ hỏi: “Bọn chúng cố ý bỏ đói cô à?”
Cô gái kia lắc đầu: “Không phải, ở trong cơm có thuốc, tôi sợ ăn rồi ngay cả bị bán đi thế nào cũng không biết… cho nên nhịn đói, muốn đến lúc có thể đi ra ngoài sẽ trốn đi, nhưng không ngờ bị bọn chúng phát hiện… bọn chúng dứt khoát bỏ đói tôi, muốn tôi lả đi, chờ tôi không còn sức phản kháng sẽ bán tôi ra ngoài.”
Nhiếp Nhiên nghe xong, cơ thể đang căng thẳng mới dịu đi. Bởi vì vừa rồi rõ ràng cô thấy có mấy con chuột bu trong góc, chắc là đang ăn cái gì đó. Trong phòng chứa đồ này không có đồ ăn, sao chuột có thể tụ tập
đây được, nhất định là có người ném đồ ăn vào.
Cô cố ý hỏi như vậy để muốn xem xem cô gái này nói thật hay nói dối.
Nhiếp Nhiên nhìn quần áo mùa hè ngắn mỏng trên người cô gái không giấu được dao và súng, cô mới thả lỏng, nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, mặc quần áo đám người kia cho mình vào.
Mặc quần áo ướt sũng ở trong cái phòng oi bức này quá lâu sẽ bị cảm, cô vẫn nên thay thì hơn.
Vừa thay quần áo Nhiếp Nhiên vừa hỏi:
“Cô nhịn mấy ngày rồi?”
“Hai ngày.”
Nhiếp Nhiên cài cái cúc cuối cùng vào, nói:
“Cũng có nghĩa là cô vẫn có thể chịu được ít nhất một hai ngày nữa.”
Đám người kia bán phụ nữ đi nhanh thế, hiển nhiên không phải lính mới. Chắc chắn
bọn chúng cũng rất rõ một người cần bao nhiều thời gian sẽ đói ngất đi, mới có thể bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề.
Cô gái này mặc dù yếu ớt nhưng thần trí rất tỉnh táo, chắc chắn phải chịu được hai ngày nữa.
“Không được, tôi không chờ được hai ngày.”
Nhiếp Nhiên bước nhanh đến khiến cô gái cảnh giác.
“Cô có ý gì… cô muốn làm gì, cô đừng đến gần tôi… cô… cô tránh ra…” Cô gái lui về phía sau.
Nhưng một người không ăn không uống sao chống lại được người huấn luyện chuyên nghiệp như Nhiếp Nhiên?
Nhiếp Nhiên bảo đảm: “Yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô đâu.”
Dứt lời, cô giơ tay lên chém xuống, cơ thể cô gái kia gục xuống đất.