Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1942
GIAO CHO NGƯỜI KHÁC ÔNG KHÔNG YÊN TÂM
Hai ngày tiếp theo, Nhiếp Nhiên vẫn huấn luyện bình thường nhưng không có binh lính nào bắt chuyện với cô, họ nhìn thấy cô giống như thấy quỷ, ai cũng đi vòng.
Nhiếp Nhiên càng được thanh tịnh.
Buổi tối cô không cần qua căn cứ thí nghiệm huấn luyện nữa, đổi thành huẩn luyện xà đơn.
An Viễn Đạo thì tối nào cũng huấn luyện riêng cho cô.
Nhưng cuộc sống nhàn hạ này không kéo dài được quá ba ngày, Nhiếp Nhiên đã bị
Lý Tông Dũng gọi qua.
Vừa vào phòng làm việc, Lý Tông Dũng đã hỏi: “Nghe nói cô đánh tân binh à?”
Nhiếp Nhiên bán đứng An Viễn Đạo: “Là sĩ quan huấn luyện An bảo tôi đánh.”
Lý Tông Dũng hừ lạnh: “Cô thấy sĩ quan huấn luyện An không ở đây nên cố ý đẩy hết cho cậu ta đúng không?”
“Không phải, nếu ngài không tin có thể gọi thầy ấy đến đây.”
Lý Tông Dũng trưng cô: “Thôi đi, nghe nói cô bất bình thay cậu ta, có lẽ bây giờ cậu ta vui phát điện, cô nói gì cậu ta chẳng gật đầu.”
Nhiếp Nhiên: “Thầy ấy không ngốc, sao tôi nói gì thầy ấy cũng gật đầu được chứ?”
“Cô đánh người vì trút giận cho cậu ta, cậu ta còn có thể nói gì được? Hơn nữa từ
trước đến giờ cô đều lạnh nhạt với cậu ta, lúc này cô làm thế chắc cậu ta vui lắm, đừng nói là gánh chuyện đánh tân binh cho cô, có lẽ cô đánh cậu ta, cậu ta cũng nói là tỷ thí.” Con cáo già ngàn năm Lý
Tông Dũng liếc thấy ngay mánh lới của
Nhiếp Nhiên, lên tiếng vạch trần cô.
Nhiếp Nhiên không kiếm cớ nữa, nói thẳng: “Ai bảo mấy tân binh kia không biết trời cao đất dày đòi đấu với tôi, lại còn khiêu khích nữa chứ, thỏ cuống lên cũng biết cắn người.”
“Cô là thỏ? Ba tân binh kia mới là thỏ ấy.”
Nhiếp Nhiên bĩu môi: “Vậy ngài tìm tôi đến rốt cuộc là muốn dạy dỗ tôi thay ba tân binh kia hay là thăm dò xem tôi có vào đội thủy quân lục chiến không?”
“Cô biết rồi à? Đội trưởng Lưu gọi điện thoại cho cô à?” Lý Tông Dũng kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, lại bán đứng An Viễn
Đạo: “Là sĩ quan huấn luyện An lén tiết lộ cho tôi, nói là nghe trộm được từ chỗ ngài
mấy câu.”
Lý Tông Dũng tức giận mắng: “Cái tên này!”
“Được rồi, vậy cô nói xem, rốt cuộc cô có muốn vào đó không?” Lý Tông Dũng hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không, tôi vẫn muốn vào Quân khu 9.”
Lý Tông Dũng nhíu mày: “Không phải cô nói thôi rồi à?”
“Đúng vậy, tôi vốn cũng định thôi, nhưng lại nhớ ra Cửu Miêu đã vào Quân khu 9 rồi, chỉ có một mình tôi biết thân phận của cô ta nên tôi phải vào đó mới được.”
Lý Tông Dũng được cô nhắc mới nhớ ra chuyện Cửu Miêu. Khoảng thời gian này ông luôn đặt sự chú ý lên Nhiếp Nhiên nên cũng quên mất cô ta.
Bây giờ nghĩ lại, Cửu Miêu đúng là một vấn đề.
Ông im lặng một lát, cuối cùng nói: “Nếu như là Cửu Miêu thì tôi có thể bảo người khác để ý.”
Nhiếp Nhiên từ chối: “Ngộ nhỡ trong Quân khu 9 đột nhiên xảy ra chuyện gì, nếu như để người khác làm thì người đó phải qua ngài rồi mới liên lạc với anh ấy được, mà ngài lại không ở Quân khu 9, không thể biết trong phút chốc ngay, tôi sợ đến khi anh ấy biết thì đã muộn rồi.”
Chỉ có cô và Lý Tông Dũng biết chuyện của
Hoắc Hoành nên có gì cứ dùng đó mới đúng. Chứ không phải là để cho người khác tham gia vào. Thêm một người biết sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Lý Tông Dũng gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ nghĩ cách để cô vào Quân khu 9.”
Nhiếp Nhiên nhượng bộ: “Tôi cũng chỉ hy vọng mà thôi. Nếu như Quân khu 9 không phá lệ thì cũng đừng miễn cưỡng, cứ bảo người khác đi canh chừng cô ta như ngài nói là được.”
Lý Tông Dũng xua tay: “Cô đừng nghĩ nhiều, cứ giao chuyện này cho tôi, bắt đầu từ bây giờ cô chỉ cần huấn luyện thật tốt thôi.”
Ông cảm thấy Nhiếp Nhiên nói đúng, chuyện của thằng nhóc kia không hề bình thường.
Ông không ở Quân khu 9, tính cảnh giác của Cửu Miêu lại cực cao, tùy tiện phó thác một người, ông thật sự không yên tâm.