Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1941
TÔI XIN LỖI VÌ CHUYỆN TRƯỚC ĐÂY
“Tôi thật sự không hiểu được cái gọi là phục tùng vô điều kiện mà thầy nói.”
Nhiếp Nhiên không có cùng nhận thức với các binh lính khác về vấn đề này, có lẽ bởi vì cô vốn không tự nguyện tới đây.
“Chẳng lẽ làm thế mới thể hiện được cái gọi là phục tùng vô điều kiện à? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.”
An Viễn Đạo không tức giận, bởi vì từ trong mắt Nhiếp Nhiên, anh ta thấy được cô không hiểu chuyện này chứ không phải là khinh thường, châm chọc, thậm chí là đùa
giỡn.
Thật ra An Viễn Đạo cũng thấy rất khó hiểu, một người hoàn toàn không hiểu trật tự và quy củ của quân đội, thậm chí ngay cả đạo lý phục tùng đơn giản cũng không hiểu, tại sao lại chọn đi con đường này?
Nhưng anh ta vẫn giải thích cho cô.
“Đây không phải ngu xuẩn, mà là đang củng cố ý thức của mọi người. Cô thử nghĩ xem, nếu như đơn vị không huấn luyện mọi người như thế, đến khi lên chiến trường, cấp trên của mọi người ra lệnh cho mọi người đi yểm hộ đi đỡ đạn, cô sẽ thi hành sao? Với suy nghĩ của cô, nhất định sẽ từ chối đúng không? Những chiến trường thay đổi trong nháy mắt, một khi có binh lính dừng lại hoặc là bỏ qua một chỉ thị, sẽ có thể liên lụy đến tính mạng của tất cả mọi người, có hiểu không?”
An Viễn Đạo thấy Nhiếp Nhiên cau mày không nói gì, tưởng là cô không hiểu, lại tiếp tục nói:
“Rất nhiều tân binh ban đầu đều cảm thấy sĩ quan huấn luyện giở trò với mình, trừng phạt mình là không đúng, là quá đáng, bởi vì mọi người cảm thấy mọi người có nhân quyền, có tự trọng, có cá tính của mình, nhưng trên thực tế sĩ quan huấn luyện làm thế với mọi người đều có nguyên nhân, tất cả đều là vì tốt cho mọi người. Dĩ nhiên, tôi biết những lời này đối với cô mà nói có thể quá giả tạo, nhưng tôi phải nói với cô rằng những lời này không có câu nào là nói dối cả, bởi vì cho dù sĩ quan huấn luyện làm khó, trừng phạt mọi người thế nào, mục đích cuối cùng vẫn là vì rèn luyện ý chí, rèn luyện thể lực và kỹ năng cho mọi người, để mọi người có thể còn sống trở về trong nhiệm vụ. Giống như trước kia tôi đối xử với cô vậy, cô gần như coi tôi là kẻ thù, nhưng cô phải nhớ, không có một SĨ quan huấn luyện nào không thương binh lính của mình, vì họ đều phải bỏ thời gian và tâm huyết đào tạo mỗi một binh lính. Cô hiểu chứ?”
Vẻ mặt An Viễn Đạo rất nghiêm túc, chân thành và nghiêm nghị, đây là biểu hiện mà
Nhiếp Nhiên chưa bao giờ thấy.
Nhiếp Nhiên đã hiểu rồi.
Ví dụ của An Viễn Đạo rất tượng hình.
Sở dĩ cô cảm thấy tất cả đều lạ lùng bởi vì cô tin tưởng mình có thể thi hành và sẽ hoàn thành. Nhưng đó là vì tất cả đều là những gì cô đã liều chết trải qua trong kiếp trước.
Còn đám người này không có trải nghiệm như cô, hơn nữa cũng không có khả năng sẽ có, cho nên chỉ có thể dựa vào những thứ này để củng cố ý thức của bọn họ, để bọn họ nghe chỉ huy trên chiến trường.
Một lúc sau, cô mới cười: “Tôi không coi thầy là kẻ thù, ngược lại tôi luôn thấy thầy rất tốt.”
An Viễn Đạo kinh ngạc hỏi: “Tôi không nghe nhầm chứ, cô mà cảm thấy tôi tốt à?
Cô thử nói xem, tôi tốt chỗ nào?”
An Viễn Đạo được đằng chân lân đằng đầu,
Nhiếp Nhiên cũng nể mặt anh ta nên trả lời: “Ít nhất có một điểm được thể hiện trọn vẹn trên người thầy.”
“Cái gì?”
“Thầy thật sự rất yêu quý binh lính của mình.”
Nụ cười trên khóe miệng An Viễn Đạo cứng lại.
Anh ta biết Nhiếp Nhiên lại chém gió rồi.
Anh ta khôi phục lại vẻ mặt, khởi động xe, lẩm bẩm: “Được rồi được rồi, dù sao tôi cũng tiết lộ chuyện này với cô trước rồi đấy, hai hôm nữa có lẽ Tiểu đoàn trưởng sẽ tìm cô nói chuyện, đến lúc đó cô tự lựa chọn đi.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”
Dưới bóng đêm, chiếc xe lao nhanh về đơn vị.
Trước khi xuống xe, Nhiếp Nhiên nói với
An Viễn Đạo: “Từ khi vào quân đội tôi vẫn luôn không hiểu tại sao quân nhân phải phục tùng vô điều kiện, trước đây Phương
Lượng không nói với tôi, sau đó tôi cũng không nghiên cứu sâu, cho tới hôm nay lời thầy nói đã khiến tôi hiểu ra rồi, tôi xin lỗi thầy vì chuyện trước đây, và… cảm ơn thầy.”
An Viễn Đạo đắc ý hừ hừ hai tiếng, nhưng lại nhanh chóng cố ý bày ra dáng vẻ sĩ quan huấn luyện, nói: “Nếu như cô hiểu thật rồi, vậy sau này ở đơn vị khác đừng có chống đối với sĩ quan huấn luyện nữa.”
“Tôi nói là hiểu, chứ không nói là sẽ tuân theo quy củ.” Nhiếp Nhiên cố ý chọc giận anh ta, nói xong cô chạy ra khỏi nhà để xe như một làn khói.
An Viễn Đạo tức giận quát: “Đúng là con nhóc bướng bỉnh!”