Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1943
NGƯỜI TÔI THÍCH Ở QUÂN KHU 9
Gần nửa tháng từ cuối mùa xuân đến mùa hè nóng bức, Nhiếp Nhiên vẫn trong đơn vị.
Ban ngày, ngoại trừ những lúc huấn luyện bắn và vượt chướng ngại vật bốn trăm mét ra thì gần như cô sẽ không xuất hiện ở trong sân, đến tối khi các binh lính kia đi học, cô mới huấn luyện một mình.
Cô cố ý huấn luyện riêng khiến đám tân binh đồn thổi đủ điều.
Ở trong mắt mọi người, Nhiếp Nhiên hoàn toàn trở thành một người khác thường.Một tân binh không cần sĩ quan huấn luyện, có thể tự huấn luyện.
Hơn nữa thời gian cũng tự do, không chịu bất cứ ràng buộc nào.
Nhưng sự khác thường này duy trì không được bao lâu thì một vị khách đã cắt ngang huấn luyện của cô.
“Nhiếp Nhiên, Tiểu đoàn trưởng tìm cô.”
Lính cần vụ của Lý Tông Dũng vội vàng chạy tới sân huấn luyện, nói với Nhiếp
Nhiên.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, không phải
Lý Tông Dũng mới tìm cô rồi à? Sao hôm nay lại tìm nữa?
Mặc dù thấy khó hiểu nhưng Nhiếp Nhiên vẫn gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Nhiếp Nhiên đi lên tầng, lúc đến cửa phòng làm việc, cô gõ cửa, hô một tiếng: “Báo cáo!”
Giọng nói uy nghiêm của Lý Tông Dũng truyền ra: “Vào đi.”
Nhiếp Nhiên vừa đi vào thì đã liếc thấy đội trưởng Lưu đang ngồi trên sofa.
“Nhóc con, nhìn thấy tôi có ngạc nhiên không?” Đội trưởng Lưu vẫy cô, cười hỏi.
Cô hơi ngẩn ra, không trả lời mà hô: “Tiểu đoàn trưởng.”
Lý Tông Dũng ừ một tiếng rồi chỉ đội trưởng Lưu, giải thích với Nhiếp Nhiên:
“Hôm nay gọi cô đến là vì đội trưởng Lưu tới đây, muốn hỏi xem cô có vào đội thủy quân lục chiến không.”
“Không phải tôi đã trả lời rồi à?” Nhiếp
Nhiên khẽ cau mày lại.
Chẳng lẽ Lý Tông Dũng bị bên Quân khu 9 từ chối nên mới tìm đội trưởng Lưu tới?
Lý Tông Dũng lại nói: “Nhưng đội trưởng
Lưu vẫn muốn tranh thủ.”
Đội trưởng Lưu đứng lên, nói: “Cô xem đi, trước đây tôi đã bảo cô tới đội thủy quân lục chiến rồi, tốt biết bao! Vậy mà cô cứ
khăng khăng đến Quân khu 9, bây giờ bị chậm trễ rồi đúng không?! Lại còn dám từ chối tôi trong điện thoại, tôi nói này, sao cô cứ nghĩ không thông thế hả? Quân khu 9 đã kết thúc thu nhận rồi, sao có thể cần cô nữa, còn không bằng tới đội thủy quân lục chiến của tôi làm người nhái đi?”
Nhiếp Nhiên rất bình tĩnh: “Không phải tôi không nghĩ thông, tôi chỉ muốn vào Quân khu 9.”
Đội trưởng Lưu tức giận: “Sao cô không nghe lời thế! Tôi nói cho cô biết, đừng có coi thường người nhái, người nhái cũng là tinh anh trong tinh anh đấy.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không trả lời.
Lý Tông Dũng vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Đội trưởng Lưu, không phải con nhóc này coi thường các cậu, thật sự thì… cô ấy cũng có lý do của mình.”
“Lý do gì? Lý do ghê gớm gì mà cứ phải vào Quân khu 9 bằng được? Cô nói ra xem, nếu như cô có thể thuyết phục tôi, tôi sẽ từ
bỏ.”
Lý Tông Dũng không thể nói với đội trưởng
Lưu là Nhiếp Nhiên đến Quân khu 9 để canh chừng Cửu Miêu được.
“Chuyện này…”
Nhiếp Nhiên: “Bởi vì người tôi thích ở
Quân khu 9. Lý do này được chứ?”
Đội trưởng Lưu kinh ngạc.
Ngay cả Lý Tông Dũng cũng ngẩn ra. Ông không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ nói thế.
Đội trưởng Lưu: “Người cô thích ở Quân khu 9? Thật hay giả thế? Không phải cô lừa tôi đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng lừa tôi!”
Lý Tông Dũng điều chỉnh lại cảm xúc, trả lời thay Nhiếp Nhiên: “Là thật, người cô ấy thích ở Quân khu 9.”
“Đội trưởng Lưu, anh bảo tôi vào đội thủy quân lục chiến cũng có nghĩa là tôi và anh ấy sẽ phải tiếp tục xa cách mấy năm, mà
tôi không muốn làm như vậy.”
Lời Nhiếp Nhiên nghe rất có lý, nhưng đội trưởng Lưu sắp bỏ lỡ một binh lính tốt thì cảm thấy cực kỳ đau lòng: “Đơn vị là nơi huấn luyện, không phải chỗ cho các cô cậu yêu đương!”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m