Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1938
BẤT BÌNH VÌ ANH TA?
Nhưng cô bơ tôi thì cũng mất mặt lắm chứ. Tôi nói cho cô biết, cô khiến tôi mất mặt, tôi sẽ không đưa cô đi huấn luyện say sóng nữa.”
An Viễn Đạo cũng dùng chiêu uy hϊế͙p͙ khiến Nhiếp Nhiên nghẹn họng.
Một lúc sau, cô mới lạnh lùng, nói: “Càng ngày thầy càng không biết xấu hổ.”
An Viễn Đạo đắc ý: “Hết cách rồi, đám tân binh này quá phiền nhiễu, tôi không giải quyết được.”
Nhiếp Nhiên không tin: “Còn có chuyện gì
An ma đầu không giải quyết được à?”
An Viễn Đạo vội vàng gật đầu chỉ cô: “Đúng vậy, không phải cô là một trong số đó à?”
Nhiếp Nhiên kiêng dè đám tân binh kia nên không thèm tranh luận với anh ta, nể mặt anh ta, ai ngờ An Viễn Đạo được đằng chân lân đằng đầu nên cô lười phản ứng với anh ta, quay lại hỏi đám người kia:
“Vừa rồi là ai muốn đấu với tôi?”
“Tôi!”
“Tôi nữa!”
“Tôi cũng tham gia!”
Đám tân binh thấy cô đồng ý bên nhau nhao giơ tay lên.
An Viễn Đạo lạnh giọng mắng: “Đừng có mà quá đáng!”
Sở dĩ anh ta đồng ý với yêu cầu của đám tân binh này là vì cảm thấy từ sau khi người lớp 6 đi, Nhiếp Nhiên cô đơn hơn rất nhiều, ngày nào cũng huấn luyện một mình, tính nết hình như cũng hơi thay đổi,
vậy nên anh ta mới theo ý đám người này, muốn cho Nhiếp Nhiên hòa nhập với bọn họ một chút.
Chứ không phải muốn đám tân binh kia mượn cơ hội đối phó với Nhiếp Nhiên!
Anh ta đang định mắng tiếp thì thấy Nhiếp
Nhiên khoát tay: “Không sao, thầy dạy tôi lâu như vậy, nếu như ngay cả ba tên gà mờ cũng không giải quyết được, tôi còn vào
Quân khu 9 gì nữa?”
Sau đó cô nói với ba binh lính nóng lòng muốn thử kia: “Ba người cùng lên đi.”
An Viễn Đạo ngẩn ra, cười lui về phía sau, chủ động nhường chỗ.
Đám tân binh nghe thấy cô gọi bọn họ là gà mờ thì cũng thấy hơi tức giận.
Nếu Nhiếp Nhiên đã khoác lác đòi một chọi ba, vậy bọn họ cũng không ngại cho cô mất mặt.
Ba người đi ra khỏi hố bùn, nắm tay lại chuẩn bị tư thế lao đến chỗ cô.
Nhiếp Nhiên không bày tư thế gì cả, chỉ đứng thẳng ở đó.
Lúc tất cả mọi người đều tưởng là Nhiếp
Nhiên bị khí thế của ba người kia dọa thì cô đột nhiên xoay chân, tránh được nam binh ở giữa đang lao lên, giơ tay túm lấy nữ binh bên trái đang định nhắm thời cơ đánh úp.
Nữ binh kia không ngờ mình sẽ thành mục tiêu đầu tiên của Nhiếp Nhiên, bị Nhiếp
Nhiên đạp bay ra ngoài.
Lúc bay ra ngoài, Nhiếp Nhiên còn coi cô ta là chướng ngại vật ném về phía nam binh kia. Nam binh đó vì đỡ lấy bạn mình mà hai người đồng loạt ngã vào trong hố bùn.
Nhân lúc rảnh tay này, Nhiếp Nhiên nhìn nam binh còn lại.
Nam binh thấy hai người kia ngã xuống, hô to một tiếng, lao về phía cô.
Nhiếp Nhiên nhằm chuẩn thời cơ, xoay người, giơ chân phải đạp vào anh ta.
Nam binh né người tránh được đòn này của Nhiếp Nhiên, nhưng lúc anh ta âm thầm đắc ý thì Nhiếp Nhiên đã sớm tính toán được, cô vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt anh ta.
Người kia ngã thẳng xuống đất.
Nhưng Nhiếp Nhiên không đối phó với anh ta đơn giản như với hai người kia, sau khi đánh ngã, cô lại túm anh ta lên, ấn anh ta vào hàng rào sắt trên sân huấn luyện.
“Cậu nói ai kém? Hả? Tôi còn chưa bao giờ nói thầy ấy kém, sao cậu dám?” Nhiếp
Nhiên giữ lấy cổ anh ta, sắc mặt lạnh lùng:
“Nếu như cậu không hiểu quy củ của đơn vị, tôi không ngại dùng quy củ khác dạy cậu.”
Giọng cô lạnh như băng khiến đám binh lính đứng xem ngậm miệng không dám ho he.
An Viễn Đạo vốn còn muốn bảo cô dừng tay, nhưng nghe thấy cô nói thế, vẻ mặt anh ta bớt căng thẳng hơn, còn cong khóe miệng lên cười.
Chẳng trách cô mạnh tay với binh lính này như vậy, hóa ra là trút giận thay mình.
“Đi xin lỗi sĩ quan huấn luyện của cậu, nghe thấy chưa?”
Nam binh kia bị cô siết cổ, khó khăn gật đầu.
Lúc này Nhiếp Nhiên mới buông tay ra.
Anh ta ra sức thở, liên tục ho, sau đó chạy tới bên cạnh An Viễn Đạo không ngừng xin lõi.