Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1939
CÒN MỘT TIN TỨC TỐT NỮA
Xin lỗi xong, anh ta vội trốn vào trong đám người.
Nhiếp Nhiên đút hai tay vào trong túi, đi tới trước mặt An Viễn Đạo, quét mắt qua từng binh lính vừa rồi còn ầm ĩ với mình, nói với anh ta: “Bây giờ xong rồi nhé.”
An Viễn Đạo đầu còn để ý có giải quyết được đám binh lính kia hay không, anh ta chỉ chú ý tới Nhiếp Nhiên: “Cô thế mà lại bất bình thay tôi à? Tôi không nhìn nhầm chứ?”
Anh ta quen Nhiếp Nhiên đã lâu, từng bị cô làm cho giận điên lên, cũng bị cô hại vào bệnh viện, nhưng chưa bao giờ thấy cô ra mặt vì mình.
Lần nào cô cũng lạnh nhạt với anh ta, chỉ có lúc ở trước mặt những binh lính khác hoặc là lúc huấn luyện cô mới nể mặt anh ta, còn lúc không có ai, cô chưa bao giờ tử tế, càng đừng nói là bất bình thay.
“Coi như báo đáp sự khổ tâm của thầy.” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng: “Tôi ở lại đây cùng lắm cũng không quá một tháng, thầy không cần nghĩ cách để tôi giao lưu với bọn họ, tôi không cần. Lần sau tôi sẽ không làm thế này nữa đâu.”
Cô nói xong định rời khỏi sân huấn luyện.
Nhưng mới quay đi, cô lại nhớ ra cái gì đó, nói với An Viễn Đạo: “Thầy đừng quên huấn luyện buổi tối đấy.”
Hiếm khi được đối xử tốt, An Viễn Đạo rất vui vẻ, phất tay với bóng lưng cô: “Biết rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không quên đâu.”
Đến khi cô đi hẳn rồi, anh ta mới thu hồi tầm mắt, nói với đám người kia: “Tôi đã nói là các cô các cậu tự chuốc lấy nhục rồi mà. Mặc dù tuổi cô ấy xấp xỉ mọi người,
nhưng cô ấy hoàn toàn đủ tư cách làm SĨ quan huấn luyện của mọi người.”
Đám người kia đứng ở trong hố bùn không nói gì nữa.
Bọn họ rất sợ bị Nhiếp Nhiên dạy dỗ.
Nam binh vừa rồi bị siết cổ gần như sắp chết.
Hơn nữa Nhiếp Nhiên đánh người mặc dù không đánh gãy xương, nhưng lực mạnh đến nỗi khiến người ta muốn phun hết lục phủ ngũ tạng ra, thật sự là không chịu nổi.
An Viễn Đạo ra lệnh: “Được rồi, chắc bây giờ đám gà mờ các cô các cậu đã biết binh lính từng huấn luyện ở đơn vị dự bị lợi hại thế nào rồi chứ! Còn không mau huấn luyện gấp đôi cho tôi!”
Có cảnh cáo trước đó của Nhiếp Nhiên, đám người này không giở trò gì nữa, cả ngày đều ngoan ngoãn huấn luyện.
Đến tối Nhiếp Nhiên đi từ sau núi về ăn cơm, đám tân binh trong phòng ăn đều ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, mặt sắp vùi vào trong bát.
Nhiếp Nhiên bể cơm ngồi cạnh An Viễn
Đạo.
Trần Quân nói: “Nhiếp Nhiên, hôm nay cô trổ tài, có lẽ bọn họ lại sùng bái sợ hãi cô giống như đám người trước rồi nhỉ?”
“Phải cảm ơn sĩ quan huấn luyện An cho tôi cơ hội này.” Nhiếp Nhiên vừa nói vừa nhìn An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo giống như không nghe ra ý ngoài lời của Nhiếp Nhiên, còn rất vui vẻ!
“Chuyện nên làm thôi.”
Nhiếp Nhiên nghiến răng nói: “Không phải tôi đang khen thầy đâu!”
“Bây giờ tâm trạng anh ta tốt, có khi cô đánh anh ta một trận, anh ta cũng có thể lại gần cho cô đánh. Ai bảo cô nói thay anh ta, mãi mới có người đối xử tốt với mình,
chắc anh ta phải vui mất mấy hôm.” Trần
Quân giải thích với Nhiếp Nhiên xong, tiếp tục nói: “Những người khiến các sĩ quan huấn luyện đau đầu nhất như cô lại có một ngày bảo các tân binh tuân thủ quy củ, đúng là hiếm có.”
“Tôi đây là biết sai thì sửa.”
Nhiếp Nhiên và Trần Quân nói chuyện mấy câu, đến khi ăn xong cô theo An Viễn
Đạo vẫn đang vui vẻ rời khỏi phòng ăn, lên xe rời đơn vị.
Sau khi huấn luyện một vòng trong phòng thí nghiệm của giáo sư Tô, mặc dù sắc mặt
Nhiếp Nhiên vẫn tái nhợt nhưng đã không còn hiện tượng nôn mửa, hơn nữa còn có thể đi lại bình thường, không cần An Viễn
Đạo đỡ.
Giáo sư Tô mỉm cười: “Rất tốt, cô gần như đã thích ứng với chứng say sóng, sau này chỉ cần huấn luyện tiền đình như tập vùng bụng bằng xà đơn là được.”
Nhiếp Nhiên hít vào thở ra mấy lần: “Nghĩa là bây giờ tôi đã có thể tốt nghiệp được rồi à?”
“Có thể nói thế.”
Nhiếp Nhiên và An Viễn Đạo đều vui mừng
Từ bây giờ say sóng không còn là điểm yếu của cô nữa, cô vượt qua cửa ải này rồi.
Trên đường về, sau khi im lặng một lúc lâu, An Viễn Đạo mới nói với Nhiếp Nhiên:
“Thật ra trừ tin tức tốt này ra, còn có một tin tức không tệ nữa.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m