Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1937
KHÔNG BIẾT TRỜI CAO ĐẤT DÀY
Câu này giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, lập tức bắn tung tóe.
Các binh lính khác cũng nhao nhao phụ họa.
“Đúng thế, đều là tân binh, tại sao cô ấy có thể đi lại tự do, chưa bao giờ huấn luyện, mà chúng em phải ở trong hố bùn này khiêng gỗ chứ?”
“Sĩ quan huấn luyện, rốt cuộc cô ấy có lại lịch thế nào mà lại có đãi ngộ này?”
An Viễn Đạo không giận mà bật cười: “Các cô các cậu muốn huấn luyện cùng cô ấy à?
Không xem xem khả năng của mình đến đâu mà lại dám đưa ra yêu cầu này!”
Nếu như là đám người Tôn Hạo thấy nụ cười này của An Viễn Đạo, có khi chân đã nhũn ra vì sợ rồi, bởi vì thế này có nghĩa là
An ma đầu sắp nổi giận, bọn họ sắp gặp họa.
Nhưng tân binh này mới đến chưa được bao lâu, không hiểu tính An Viên Đạo, thấy anh ta cười còn tưởng là anh ta chột dạ, càng muốn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của An Viễn Đạo hơn.
“Sĩ quan huấn luyện An, thầy giúp cô ấy như vậy, thực ra là không dám quản đúng không?”
An Viễn Đạo nhìn nữ binh muốn kiếm chuyện kia, cười lạnh: “Nếu như tôi quản cô ấy, tôi sợ đám binh lính tự cho mình là xuất sắc như các cô các cậu sẽ bị đả kích không dậy nổi.”
Nữ binh kia trở nên coi thường: “Sĩ quan huấn luyện An, thầy làm quá lên rồi đấy, bọn em đường đường chính chính thi đỗ vào đây, sao mà kém được?”
“Đây là cô nói đấy nhé, đừng hối hận.”
Trong nụ cười của An Viễn Đạo mang theo ý tứ khác, anh ta gọi Nhiếp Nhiên ở xa:
“Nhiếp Nhiên, tới đây!”
Nhiếp Nhiên vốn định ra sau núi huấn luyện, ngẩn ra rồi quay lại.
Trước mặt nhiều tân binh, cô vẫn rất nể mặt An Viễn Đạo, cung kính gọi một tiếng:
“Sĩ quan huấn luyện An!”
An Viễn Đạo cười hỏi: “Bây giờ cô rảnh không?”
Nhiếp Nhiên cau mày, mặc dù không hiểu tại sao An Viễn Đạo biết rõ còn hỏi, nhưng vì có nhiều tân binh ở đây nên cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Báo cáo sĩ quan, tôi định đi ra sau núi huấn luyện, xin hỏi có chuyện gì không?”
An Viễn Đạo nói: “Có mấy binh lính kiêu ngạo muốn so tài với cô, cô có muốn dạy đám gà mờ này một chút không?”
Nhiếp Nhiên còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, hóa ra là chuyện này, lúc này cô không nghiêm túc như vừa rồi nữa:
“Không cần đâu, thầy huấn luyện đi, tôi không có hứng.”
Nói xong cô định rời khỏi sân.
Nhưng mấy binh lính tự nhận là giỏi lại chủ động xuất kích.
“Nhiếp Nhiên, chúng ta đều là binh lính cùng đơn vị, so tài chút thì đã sao?”
“Đúng vậy, so tài chút thôi.”
Nhiếp Nhiên nhìn An Viễn Đạo, không hề bị khích: “Sĩ quan huấn luyện An lợi hại hơn tôi, mọi người đầu với thầy ấy đi.”
Một binh lính nói: “Sĩ quan huấn luyện An là sĩ quan huấn luyện, chúng tôi chỉ có thể học tập thầy ấy, sao có thể đấu với thầy ấy được?”
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý đến người kia, cô nhìn An Viễn Đạo, lạnh lùng
An Viễn Đạo thấy cô định đi thì ngăn lại, hỏi: “Không thật à?”
Nam binh phía sau thấy An Viễn Đạo đối xử tốt với Nhiếp Nhiên bèn khiêu khích:
“Sĩ quan huấn luyện An, thầy kém thế, một binh lính bình thường mà thầy cũng không giải quyết được.”
Đám tân binh kia cười ầm lên.
An Viễn Đạo sờ mũi lẩm bẩm: “Đừng để tôi mất mặt chứ.”
Nhiếp Nhiên thấy anh ta giả vờ bất lực thì trừng anh ta: “Tôi đánh thầy trước mặt bọn họ mới gọi là làm thầy mất mặt.”
Nghĩ cô ngu à!
Dù sao anh ta cũng được gọi là An ma đầu, làm sao có thể không giải quyết được đám nhí nhố này, rõ ràng là cố ý để mình đấu chính diện với bọn họ!