Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1936
THẦN THÁNH PHƯƠNG NÀO
Những binh lính vốn vẫn nghi ngờ nhưng cũng đã bắt đầu cung kính với cô.
Nhiếp Nhiên không hay biết gì cả, cô chỉ cảm thấy lứa tân binh này rất nghiêm túc.
Cho đến một ngày, hai người bọn họ ăn tối xong chuẩn bị đi huấn luyện, An Viễn Đạo đột nhiên có việc phải đến phòng làm việc trước, Nhiếp Nhiên đợi ở cửa phòng ăn mới biết tại sao bọn họ lại nghiêm túc cung kính với mình như vậy.
Bởi vì đám binh lính kia nhìn thấy Nhiếp
Nhiên đứng một mình liền tiến lên chào cô: “Chào sĩ quan huấn luyện.”
Nhiếp Nhiên hơi ngẩn ra, bình tĩnh trả lời:
“Mọi người nhầm rồi, tôi không phải sĩ quan huấn luyện.”
“Cô không phải sĩ quan huấn luyện? Vậy cô là ai?” Đám người kia giật mình.
Nhiếp Nhiên nói: “Tôi cũng như mọi người, là một binh lính bình thường mà thôi.”
“Chỉ là binh lính bình thường? Sao thế được, tôi thấy cô rất quen thuộc với các sĩ quan huấn luyện, hơn nữa cũng chưa bao giờ huấn luyện cùng chúng tôi.” Một người hỏi.
Nhiếp Nhiên giải thích với bọn họ: “Tôi bị thương nên tạm thời không huấn luyện.”
Cô không muốn để ý đến đám tân binh này, không phải vì cô cao ngạo lạnh lùng mà là không cần thiết.
Đang định kết thúc câu chuyện thì một nam binh khác nói: “Cô bị thương? Nhưng lúc nghỉ trưa ngày hôm kia tôi thấy cô đang huấn luyện xà kép mà.”
“Không phải vết thương lớn, nhưng bác sĩ bảo tôi nhất định phải nghỉ ngơi, cho nên tôi lén huấn luyện.” Nhiếp Nhiên lại nhìn tòa văn phòng.
Không biết An Viễn Đạo bận chuyện gì mà mãi chưa đi ra.
Sau khi xác định cô không phải sĩ quan huấn luyện, đám người kia thả lỏng rất nhiều, vây quanh định nói chuyện với nữ binh thần bí này.
“Ra là thế, vậy cô ở lớp nào?”
Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn: “Lớp 6.”
Một nữ binh kích động bước qua: “Trùng hợp quá, tôi cũng ở lớp 6, cô tên là gì, sau này chúng ta cùng huấn luyện đi.”
Nhiếp Nhiên đang nghĩ xem nên bỏ qua vấn đề này thế nào thì thấy An Viễn Đạo ở phía xa. Cô vội vàng gọi anh ta: “Sĩ quan huấn luyện An!”
An Viễn Đạo bước nhanh đến.
Đám người kia thấy An Viễn Đạo đi tới thì chạy vội đi như ong vỡ tổ, không kịp chào hỏi Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên bật cười.
Không hổ là An ma đầu.
“Lại dám mang tôi ra làm lá chắn, càng ngày càng to gan.” An Viễn Đạo híp mắt hừ lạnh.
Nhiếp Nhiến cong môi cười: “Ai bảo thầy lợi hại, đám binh lính kia nhìn thấy thầy đã sợ hết hồn.”
“Cô tưởng ai cũng như cô à, ngang ngược như hòn đá trong hố xí, vừa thổi vừa cứng.”
Nhớ năm ấy Nhiếp Nhiên là tân binh mà dám cãi lại anh ta, An Viễn Đạo tức giận trừng cô.
Nhiếp Nhiên cười: “Được rồi được rồi, bây giờ chẳng phải hòn đá thối này vẫn ngoan ngoãn ở đây đợi thầy à? Đi thôi, hôm nay chúng ta đi sớm về sớm.”
Nói
Xong cô đi về bãi đỗ xe.
Trong hai tuần này, Nhiếp Nhiên đều mượn cớ bị thương dậy muộn hơn bọn họ nửa tiếng, đến phòng ăn ăn sáng rồi đến sau núi huấn luyện.
Lâu dần khó tránh được có người nảy sinh nghi ngờ.
“Rốt cuộc cô ấy là ai thế? Không phải nói là binh lính lớp 6 à? Nhưng tôi chưa bao giờ thấy sĩ quan huấn luyện Quý quản thúc cô ấy.”
Lúc huấn luyện khiêng gỗ, đám người kia thấy Nhiếp Nhiên đi ra sau núi, còn không bị sĩ quan huấn luyện nào ngăn cản hay khiển trách, thế là nhỏ giọng bàn tán.
Người bên cạnh cũng thấy lạ, phụ họa theo: “Không chỉ có sĩ quan huấn luyện
Quý mà mấy sĩ quan huấn luyện khác cũng chưa bao giờ quản.”
“Kỳ lạ quá, rốt cuộc cô ấy là thần thánh phương nào?”
Tác phong tự do của Nhiếp Nhiên không hợp với nơi kỷ luật nghiêm minh như quân đội.
“Không phải là có chống lưng chứ?”
Một nam binh vội vàng nói: “Có khi thể ấy!
Tôi thấy cô ấy ở một mình một phòng, các loại đãi ngộ cũng đặc biệt, nói không chừng là con ông cháu cha.”
“Nhưng những lúc khác cô ấy vẫn huấn luyện.” Cuối cùng nam binh kia lại đưa ra ý kiến bất đồng.
“Vậy hả? Sao cậu biết?”
“Tối hôm trước chúng ta đi học, tôi bị đau bụng nên đến phòng y tế lấy ít thuốc, lúc
trở về thì thấy cô ấy đang chạy trên đường vượt chướng ngại vật.”
Anh ta vừa dứt lời, An Viễn Đạo đã gầm lên: “Làm cái gì thế hả? Thời gian huấn luyện ai cho nói chuyện! Khiêng tiếp nửa tiếng cho tôi!”
Mọi người run lên, lập tức ngậm miệng.
Nhưng lại có một người không phục nói chen vào một câu.
“Sĩ quan huấn luyện An, sao thầy chỉ phạt bọn em mà không quản người kia thế?”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m