Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1935
LÀ TÂN BINH HAY LÀ SĨ QUAN HUẤN LUYỆN?
Cho dù Quân khu 9 có dành ngoại lệ cho cô không, cô cũng phải chuẩn bị thật tốt.
Ngộ nhỡ bên kia đồng ý mà thể lực của cô không đạt, há chẳng phải là làm mất mặt
Lý Tông Dũng và cô hay sao?
Đối với cô bây giờ, bất cứ khả năng nào cũng không thể bỏ qua.
Cho nên không thể dừng huấn luyện!
Huấn luyện hệ tiền đình cũng không thể dừng
Vì vậy lúc nghỉ trưa, cô xuất hiện ở trước mặt mọi người. Những tân binh nhìn thấy cô lần đầu tiên đều rất kinh ngạc. Bởi vì cả tuần qua, bọn họ gần như đã quen mặt nhau rồi nhưng chưa bao giờ thấy cô.
Cô gái này là ai?
Là tân binh hay là sĩ quan huấn luyện?
Nếu như là sĩ quan huấn luyện, liệu có… trẻ quá không?
Lúc mọi người quan sát cô thì cô lại đang đợi An Viễn Đạo.
An Viễn Đạo cho những tân binh kia giải tán rồi đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên: “Tìm tôi có việc gì thế?”
Nhiếp Nhiên nói: “Vết thương trên tay tôi khỏi rồi, tôi muốn tiếp tục huấn luyện tiền đình, thầy có thể đưa tôi đi hoặc là cho tôi địa chỉ, viết giấy xin nghỉ cho tôi để tôi ra ngoài huấn luyện hai tiếng không?”
“Không cần đâu, để tôi lái xe đưa cô đi, ở đây tôi chỉ có một chuyến xe bus, nếu cô tự đi chắc sẽ không về được.”
“Được, vậy làm phiền thầy rồi.”
Sau khi tiểu đội cũ rời đi, anh ta lại tiếp tục được Lý Tông Dũng ủy nhiệm làm sĩ quan huấn luyện cho lớp 1.
Buổi chiều anh ta còn phải huấn luyện tân binh nên cô nói chuyện xong định rời đi.
An Viễn Đạo thấy cô không vào phòng ăn mà đi ra sau núi liền hỏi: “Cô đi đâu thế?”
“Tôi muốn ra sau núi huấn luyện leo trèo, chạy mấy cây số, khoảng thời gian này ngày nào cũng chỉ ăn rồi ngủ, phải trở lại bình thường thôi.”
“Được, buổi tối gặp nhau ở phòng ăn. Cô đừng có huấn luyện quên thời gian đấy.”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.”
Hai người nói chuyện xong, Nhiếp Nhiên đi ra sau núi.
Cô huấn luyện ở sau núi cả chiều một mình. Đến khi mặt trời lặn, cô mới đi vào phòng ăn với dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại.
Cô là người cuối cùng đến nên lập tức trở thành tâm điểm chú ý. Vừa mới đi ngang qua An Viễn Đạo, cô đã bị anh ta gọi lại.
“Ngồi đây ăn đi, lát nữa ăn xong tôi đưa cô đi huấn luyện luôn.”
Nhiếp Nhiên vốn muốn từ chối, dù sao chỗ sĩ quan huấn luyện ăn cơm, cô không tiện ngồi cùng, nhưng nghe thấy câu nói phía sau của anh ta, cô chỉ đành ngồi xuống.
Đám tân binh xung quanh kinh ngạc hà hốc mồm.
Bọn họ vốn tưởng Nhiếp Nhiên là tân binh giống bọn họ, nhưng…
Nhiếp Nhiên không hề biết chuyện này, cô đi theo An Viễn Đạo đến trụ sở huấn luyện một tiếng, sau đó cùng An Viễn Đạo trở về.
Lúc này đám tân binh kia bắt đầu vệ sinh cá nhân. Nhiếp Nhiên không muốn tranh phòng tắm với bọn họ nên đi chạy mấy vòng
Sau khi kết thúc năm cây số, An Viễn Đạo bỗng đi đến: “Cô thụt lùi rồi.”
Nhiếp Nhiên thở hổn hển nói: “Tôi chỉ làm nóng người thôi.”
“Vậy sao? Thế thì chứng minh cho tôi xem đi.” An Viễn Đạo giờ đồng hồ lên nói với cô.
Nhiếp Nhiên nhướng mày cười: “Thầy huấn luyện thêm cho tôi à?”
An Viễn Đạo thở dài: “Hết cách rồi, trong nhóm người huấn luyện vào Quân khu 9 chỉ còn có mình cô là chưa qua, tôi đâu bỏ được.”
Bắt đầu từ đêm đó, ngày nào An Viễn Đạo cũng huấn luyện cho cô. Phần lớn thời gian cô đều không xuất hiện trước mặt mọi người, trừ đêm hôm đó phải theo An Viễn
Đạo ra ngoài huấn luyện thì cô mới ăn tối cùng với nhóm anh ta.
Dần dà, tất cả mọi người từ nghi ngờ chuyển sang khẳng định thân phận của
Nhiếp Nhiên.