Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1931
NGHI NGỜ NHIỀU NĂM CUỐI CÙNG CŨNG ĐƯỢC THÁO GỠ
Nhiếp Nhiên thấy số lạ, tưởng là điện thoại rác nên tắt đi.
Nhưng ai ngờ một giây tiếp theo điện thoại lại rung lên.
Nhiếp Nhiên nhíu mày lại.
Chiếc điện thoại này chỉ liên lạc với Hoắc
Hoành, trừ số điện thoại của Hoắc Hoành và Lý Tông Dũng ra, cô không hề liên lạc với ai khác, chắc không có ai biết mới đúng.
Nhiếp Nhiên nhìn màn hình không ngừng sáng lên, cuối cùng vẫn tắt điện thoại.
Cô vừa tắt đi, điện thoại lại vang lên.
Nhiếp Nhiên chỉ đành nghe: “Ai thế?”
Người bên kia vội vàng hỏi: “Cô vẫn ổn chứ? Tôi đã nghe nói chuyện của nhà họ
Nhiếp rồi, bây giờ tôi đang định xin nghỉ để về, cô đừng lo, tôi sẽ tìm ba tôi để bàn bạc chuyện này…”
Nhiếp Nhiên cau mày: “Uông Tư Minh?”
Cô rất kinh ngạc vì anh ta có số điện thoại của mình.
“Là tôi! Nhiếp Nhiên, tôi nghe ba tôi nói chuyện nhà cô rồi, cô đừng lo, sau khi về tôi sẽ đi tìm ba tôi, cô cứ yên tâm, tất cả đã có tôi…”
Uông Tư Minh vẫn chưa nói hết, Nhiếp
Nhiên đã ngắt lời: “Không cần đâu.”
Uống Tự Minh tưởng là Nhiếp Nhiện đang cố gắng chống đỡ, bất đắc dĩ nói: “Đã đến lúc này rồi, cô không cần giả vờ mạnh mẽ trước mặt tôi.”
Rõ ràng cô ấy đang rất cần mình, cũng rất cần nhà họ Uông giúp đỡ.
“Tôi không giả vờ mạnh mẽ, tôi nói không cần là không cần, anh cũng không cần phải xin nghỉ về đâu.” Nhiếp Nhiên bình thản cài nốt mấy cái cúc cuối cùng rồi định tắt điện thoại.
“Nhiếp Nhiên, tôi chỉ muốn giúp cô mà thôi, không có ý gì khác đâu.”
“Bây giờ nhà họ Nhiếp đã thế này, cô không thể làm gì được, sao phải từ chối ý tốt của tôi?”
Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại: “Uống Tự Minh, anh có nhớ lời tôi nói với anh trước kia không?”
Uông Tư Minh ngẩn ra hỏi: “Cái gì?”
“Trước đây tôi nói chúng ta không cùng đường, khi đó anh đã từng hỏi tôi tại sao, bây giờ để tôi nói cho anh biết.”
Uông Tự Minh siết chặt điện thoại, đợi cô nói tiếp.
Một lúc sau, giọng nói lạnh lùng của Nhiếp
Nhiên vang lên: “Bởi vì chuyện của Nhiếp
Thành Thắng là do tôi làm.”
Nhiếp Nhiên vừa dứt lời, một tiếng sấm lại vang lên ngoài cửa sổ.
Uông Tư Minh kinh hãi và giật mình.
Cô nói cái gì?
Chuyện này là do cô làm?
Đang yên đang lành sao Nhiếp Nhiên phải tìm người đưa ba mình vào tù?
Cô tiếp tục nói: “Anh cảm thấy tôi cần anh giúp sao? Ba anh và ông ta có quan hệ hợp tác, nếu ông ấy muốn giúp thì tôi cũng hiểu được. Nhưng anh nói với ba anh một tiếng
rằng, tôi đã dám làm thì sẽ nắm chắc trăm phần trăm, anh bảo ông ấy nghĩ kỹ rồi hãy làm, người khôn thì nên giữ mình trước tiên mới phải.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Uông Tư Minh đứng trước cửa phòng sĩ quan, ngẩn ra.
Anh ta vốn định cúp điện thoại xong sẽ đi vào xin nghỉ, nhưng không ngờ chuyện này lại do Nhiếp Nhiên làm.
Chẳng trách cô không bao giờ thân thiết với mình.
Chẳng trách lúc đó cô nhắc nhở mình cách xa cô một chút.
Chẳng trách… cô không chấp nhận mình.
Hóa ra ngay từ đầu cô đã biết bọn họ đứng phía đối lập.
Nhà họ Uông và nhà họ Nhiếp hợp tác với nhau, một khi nhà họ Nhiếp xảy ra vấn đề gì, nhà họ Uông nhất định sẽ giúp.
Mà nếu cô là người làm chuyện này, nhà họ Uông sẽ thành kẻ địch của cô.
Mặc dù anh ta không hiểu tại sao Nhiếp
Nhiên phải đối xử với ba mình như thế, nhưng có thể thấy chuyện này tuyệt đối không phải do cô nhất thời kích động làm nên.
Thật ra cô có thể lợi dụng anh ta, lôi kéo anh ta, thể thì có thể giúp cô nhẹ nhàng hơn, ít nhất là sẽ giảm rất nhiều trở ngại từ nhà họ Uông, nhưng cô lại không.
Dáng vẻ coi thường và cự tuyệt không muốn Uông Tư Minh bị cuốn vào trong chuyện này khiến anh ta càng thêm tán thưởng cô.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m