Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1930
THÁI ĐỘ ĐANG THAY ĐỔI
Lúc này Nhiếp Nhiên đã không còn lòng dạ nào mà nghe Diệp Trần nói thêm gì nữa.
Cô đã sớm đặt hết sự chú ý lên Nhiếp Dập vừa lao ra ngoài rồi.
Hình như thằng nhóc này vừa phải chịu cú sốc lớn, không biết có xảy ra chuyện gì không?
Nhiếp Nhiên lười phí lời với Diệp Trần, bước nhanh ra ngoài.
Diệp Trân lại gào lên: “Mày làm gì thế, mày định đi đâu? Tao còn chưa nói xong, ai cho mày đi? Mày quay lại cho tao! Tao không cho phép mày đi! Con tiện nhân này! Tiện nhân! Tiện nhân!”
Nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên không nghe lọt một chữ nào nữa, cô đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Lý Tông Dũng vội vàng đi tới hỏi: “Sao thế?
Thằng nhóc kia vừa ra đã chạy xuống dưới, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nó đi từ đầu xuống?”
Thấy Nhiếp Nhiên sốt ruột nên Lý Tông
Dũng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ lối thoát hiểm cuối hành lang: “Bên kia.”
“Được, tôi đi tìm nó.”
Không biết có phải Nhiếp Dập ở trong trường quân đội huấn luyện tốt không mà mới thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Nhiếp Nhiên cầm cái ô ở cửa lên đi vào trong màn mưa, bắt đầu tìm nó.
Cô không quen thuộc nơi này, sau khi đi một vòng không tìm được, cô đành quay lại tìm Lý Tông Dũng bảo những binh lính khác cùng đi tìm giúp.
Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng Nhiếp
Nhiên cũng tìm được Nhiếp Dập đang ngồi xổm ở trong góc cầu thang một tòa nhà khóc nức nở.
Cả người nó ướt đẫm, nước mưa chảy từ trên người xuống, đầu gục vào cánh tay, vai khẽ run lên.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi ra ngoài hành lang nhắn tin cho Lý Tông
Dũng rồi đứng ở đó đợi.
Lúc này Nhiếp Nhiên cũng ướt hết rồi, cô tìm khắp ở sân tập và các chỗ khác, cho dù có ô cũng không chống lại được cơn mưa lớn như vậy.
Trong hành lang yên tĩnh đến nỗi nghe được cả tiếng cái kim rơi, vì vậy mỗi tiếng nức nở của Nhiếp Dập đều truyền vào tai
Nhiếp Nhiên.
Khoảng nửa tiếng sau, Nhiếp Nhiên sợ đợi lâu quá Lý Tông Dũng không tiện ăn nói với Phó thư ký Tần nên cô đi vào, hỏi nó:
“Khóc xong chưa, xong rồi thì lên xe về thôi.”
Là đàn ông, Nhiếp Dập cảm thấy như vậy rất mất mặt, nó giơ tay quệt mạnh qua mặt, đứng lên, nói: “Ai khóc, tôi không khóc! Là nước mưa vào mắt!”
Nhiếp Nhiên lạnh nhạt liếc nó: “Không khóc thì mau ra đây, nơi này không phải chỗ cho em tùy tiện xông vào! Nếu như bị người ta hiểu lầm bắt lại, chị sẽ không bảo vệ được em đâu.”
Thấy Nhiếp Dập hồn bay phách lạc cúi đầu chui ra, Nhiếp Nhiên mới che ô đi tiếp.
Tuy Nhiếp Nhiên mặc kệ nó, nhưng cái ô trên tay cô vẫn che cả người Nhiếp Dập.
Nếu như lúc này Nhiếp Dập ngẩng đầu lên nhìn sẽ phát hiện Nhiếp Nhiên vì che mưa cho nó mà nửa người đều ở ngoài ô.
Hai người yên lặng quay về tòa nhà kia.
Lý Tông Dũng thở phào nhẹ nhõm, ông đi tới kéo cô sang bên cạnh, nhỏ giọng nói:
“Bên kia vừa truyền tới tin tức nói là Nhiếp
Thành Thắng tức quá ngất đi rồi, hình như là… đột quỵ.”
Nhiếp Nhiên cười lạnh: “Ồ, trùng hợp thật, bên kia đột quỵ, bên này đau tim, hai người vừa vặn có thể ở cùng một phòng bệnh.”
Nếu như là trước đây, có lẽ Lý Tông Dũng sẽ nói mấy câu, nhưng sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ rồi, ông chỉ hỏi: “Có cần nói cho em trai cô không?”
Nhiếp Nhiên nhìn Nhiếp Dập đứng cách đó không xa đang cúi đầu đắm chìm trong thế giới của mình, trả lời: “Không cần đâu, cho dù nó biết cũng không có tác dụng gì, còn chẳng bằng không nói.”
Cô không để ý lúc này mình thế mà lại đang suy nghĩ cho Nhiếp Dập.
Lý Tông Dũng gật đầu: “Ừ, tôi bảo người
chuẩn bị quần áo sạch cho hai người, đi đến nhà vệ sinh thay trước đi kẻo bị cảm, tôi ra xe đợi trước.”
“Vâng.”
Nơi này gần như toàn là nam binh nên nhà vệ sinh nữ không có ai, Nhiếp Nhiên tìm một phòng vào thay đồ.
Cô đang cài cúc áo thì điện thoại để trên bồn rửa tay đột nhiên vang lên.