Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1932
CUỐI CÙNG SẼ TRỞ THÀNH LỊCH SỬ
Nghi ngờ nhiều năm giờ đây đã được tháo gỡ khiến tảng đá lớn trong lòng anh ta cũng được đặt xuống. Ít nhất anh ta có thể chắc chắn Nhiếp Nhiên không có thái độ thù địch với mình.
Lúc anh ta bình tĩnh lại thì có cuộc gọi đến, là điện thoại của ba anh ta.
Uông Tư Minh vội vàng bấm nút nghe, giọng nói lo lắng của Uông Phủ truyền từ bên kia đến: “Con gọi điện thoại cho Nhiếp
Nhiên chưa, nó đã đi gặp Nhiếp Thành
Thắng chưa? Bây giờ tình hình thế nào?
Bên này có vẻ không ổn lắm, cũng rất khó
giải quyết, nhưng hai nhà chúng ta từ trước đến giờ…”
Uông Tư Minh ngắt lời ông ta: “Ba, chúng ta… đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.”
Uông Phủ kinh ngạc: “Con nói cái gì?”
“Chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.” Uông Tư Minh dựa vào tường hành lang, day trán thở dài.
Uông Phủ không tán thành: “Nếu thế thì sự cân bằng nhiều năm nay sẽ bị phá vỡ, hơn nữa chúng ta và nhà họ Nhiếp…”?
“Đã không còn nhà họ Nhiếp nữa rồi.” 2
Hai đầu điện thoại rơi vào sự yên lặng kéo dài.
“Con chắc chắn chứ?” Uông Phủ hỏi.
“Vâng, con chắc chắn.”
Lời này của Uông Tư Minh đã đẩy thẳng nhà họ Nhiếp xuống vực sâu không trở mình được nữa, cũng phá vỡ hy vọng cuối
cùng của Nhiếp Thành Thắng. Từ đây, nhà họ Nhiếp bị chìm trong dòng chảy lịch sử, tan thành mây khói.
Mà Nhiếp Nhiên không hề biết tất cả những chuyện này. Cô thu dọn xong, cầm quần áo ướt rời khỏi nhà vệ sinh rồi quay về xe.
Nhiếp Dập đã thay quần áo xong rồi, nó có quắp trong góc, vẻ mặt rất buồn bã.
Lúc đóng cửa xe, Nhiếp Nhiên nhìn nó rồi nói với Lý Tông Dũng: “Đi thôi, chúng ta nên về rồi.”
Bởi vì Nhiếp Dập không ở trong đơn vị mà nhà khách nên phải đưa nó về trước.
Sau ba tiếng, xe dừng lại ngoài cổng nhà khách.
Nhiếp Dập cảm ơn Lý Tông Dũng: “Cảm ơn
Tiểu đoàn trưởng, tôi về trước đây.”
Lý Tông Dũng trấn an: “Đi đi, nghỉ ngơi một tối, đừng suy nghĩ quá nhiều, ngày
mai tôi sẽ bảo người đưa cậu về trường học.”
Nhiếp Dập gật đầu, đẩy cửa xuống xe:
“Tạm biệt, Tiểu đoàn trưởng Lý.”
Nó nhìn Nhiếp Nhiên, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn không thể gọi được cô là “chị”, chỉ nói một câu: “Cảm ơn.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại.
Xe vẫn dừng lại chưa đi, nước mưa không ngừng đập vào cửa kính.
Một lúc sau, Lý Tông Dũng quay lại nhìn
Nhiếp Nhiên: “Cố định làm thế nào với em trai cô? Tôi cảm thấy, nếu như cô không muốn quản thì để tôi sắp xếp, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đơn vị một thời gian đi.”
Nhiếp Dập đã đi vào rồi nhưng Nhiếp
Nhiên vẫn nhìn chằm chằm cổng, một lúc lâu sau cô đột nhiên nói với Lý Tông Dũng:
“Tiểu đoàn trưởng, ngài về trước đi, lát nữa tôi sẽ tư về.”
Nói xong cô xuống xe, đi vào trong.
Lý Tông Dũng bật cười: “Rõ ràng là một con nhóc lương thiện mà.”
Sau đó ông mới bảo binh lính lái xe về đơn vi.
Mới ba bốn giờ mà đã tối đen như năm sáu giờ.
Nhiếp Nhiên đi tới cửa phòng Nhiếp Dập, đang do dự có nên gõ cửa hay không thì nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc.
Cô khẽ cau mày.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tiếng khóc cũng dịu đi.
Cô rời khỏi nhà khách.
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com