Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1929
CON ĐÃ SỚM MẤT ĐI RỒI
Nhưng mẹ là vì con, con trai!
Mẹ làm tất cả đều là vì con!”
Diệp Trần khẩn thiết nói với Nhiếp Dập.
Nhiếp Dập thấy mặt mũi bà ta vặn vẹo, nôn nóng vùng vẫy, không tự chủ được bắt đầu lùi về phía sau: “Không, mẹ quá đáng sợ, sao mẹ lại biến thành thế này…”
Diệp Trần sững sờ, đáy mắt tóe lên sự phẫn nộ và đau lòng, hơn nữa càng giãy giụa mạnh hơn: “Mẹ đáng sợ? Con nói mẹ đáng sợ? Nhiếp Dập, sao con có thể nói mẹ như vậy? Mẹ làm tất cả là vì ai?!”
“Mẹ đừng đổ hết mọi thứ cho con! Mẹ nói mẹ vì con, nhưng mẹ chưa bao giờ hỏi con có muốn không!”
“Con có cái gì mà không muốn!” Lửa giận của Diệp Trần bùng lên: “Đồ ăn cháo đá bát, mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, thế mà con lại nói mẹ đáng sợ? Vậy ai không đáng sợ, con tiện nhân này không đáng sợ sao? Con đừng quên nó là kẻ thù của con!
Tương lai nó sẽ làm hại con! Con đừng tưởng nó nhất thời cứu con là sẽ bảo vệ cho con thật, cẩn thận nó gài bẫy con!”
Nhiếp Dập bình tĩnh nói: “Từ nhỏ mẹ đã nói với con là chị ấy sẽ cướp đồ của con, chị ấy là người xấu, ngay cả bây giờ mẹ vẫn nói chị ấy đang gài bẫy con, nhưng từ đầu tới cuối con chỉ thấy mẹ không ngừng xua đuổi chị ấy, chủ động gây chuyện với chị ấy, thậm chí còn tính kế chị ấy, mà chị ấy thì chưa bao giờ làm gì cả!”
Diệp Trận tức giận thở hổn hển, chỉ vào mặt Nhiếp Nhiên, nói với Nhiếp Dập: “Nó không chủ động gây chuyện? Đó là bởi vì sự tồn tại của nó chính là nguy hiểm, là một quả bom hẹn giờ rồi, con có hiểu không!”
sản của nhà họ Nhiếp để hộ thân không?”
Trong mắt Nhiếp Dập tràn đầy bi thương.
“Chuyện này không hề mâu thuẫn với việc con có nuôi mẹ có chăm sóc mẹ hay không!
Là nó không có tư cách, nó không xứng! Sự tồn tại của mẹ nó khiến mẹ chui rúc nhiều năm như vậy, là mẹ con nó nợ mẹ, nợ mẹ!”
Diệp Trân càng nói càng kích động, cũng vùng vẫy mạnh hơn, cổ tay bị còng tay làm rách da mà bà ta vẫn không dừng lại, dễ thấy là những lời đó đã chạm đến nơi sâu nhất trong lòng bà ta, khiến bà ta mất đi lý trí.
Nhiếp Dập cười khổ: “Xem đi, nói cho cùng mẹ vẫn là vì mình, vì mẹ cảm thấy bọn họ nợ mẹ nên mới ngày đêm dặn dò con, dạy dỗ con…”
Diệp Trận hoàn hồn lại: “Mẹ…”
“Nếu như mẹ một lòng nghĩ cho mình, thế thì mẹ tự gánh vác hậu quả đi, con phải đi trước đây, trốn học lâu con sợ bị xử phạt.”
Hình như Nhiếp Dập đã hoàn toàn chết tâm với Diệp Trần, cúi đầu đi về phía cửa.
Diệp Trân vội vàng nói: “Không phải thế
Nhiếp Dập, con… con phải giúp mẹ, con phải đi tìm cha con nhà họ Uông, con…
Nhiếp Dập… Nhiếp Dập! Nhiếp Dập con đứng lại cho mẹ!”
Tiếng ra lệnh nghiêm nghị khiến Nhiếp
Dập chuẩn bị mở cửa rời đi dừng tay lại.
Diệp Trân vội nói: “Chẳng lẽ con định trở mắt nhìn mẹ bị giam ở trong tù sao? Con muốn mất đi mẹ thật à!”
“Mất đi…” Nhiếp Dập chậm rãi quay đầu lại, mắt lộ ra vẻ bị thương: “Con đã sớm mất đi rồi… bây giờ con là cô nhi không cha không mẹ…” 4
Nói xong, nó vặn cửa, bước nhanh ra ngoài.
“Nhiếp Dập… Nhiếp Dập! Nhiếp Dập!”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Diệp Trần vẫn không ngừng gọi, nhưng
Nhiếp Dập không hề quay đầu lại. Cho dù bà ta gọi thế nào thì cũng không thấy
Nhiếp Dập trở lại nữa.
Cuối cùng bà ta mệt rồi, lại chuyển tầm mắt lên Nhiếp Nhiên, trong mắt tràn đầy vẻ độc ác: “Là mày, đều do mày, đều do mày hại! Là mày cố ý mê hoặc nó, mày hãm hại tạo, con tiện nhân đáng chết này!
Tiện nhân!” ( )