Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1928
TẠI SAO MẸ CÓ THỂ GIẾT CHỊ ẤY!
Ầm ầm… rào rào…
Tiếng sấm đột nhiên vang lên, mưa lớn lại trút xuống.
Không biết tại sao, trong phòng đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, giống như bị tiếng nước mưa tách ra khỏi thế giới.
Nhiếp Nhiên và Diệp Trận đồng loạt nhìn
Nhiếp Dập đang đứng trong góc.
Tia sét lại lóe lên ngoài cửa sổ.
Mặt Nhiếp Dập tái mét, chậm rãi đi từ trong góc ra, nhìn chằm chằm Diệp Trần, há miệng run rẩy hỏi lại một lần nữa: “Tại sao mẹ lại muốn giết chị ấy chứ?”
Hóa ra trước đây Nhiếp Nhiên nói bà ta dám giết người không phải nói đùa.
Mẹ nó thật sự muốn giết Nhiếp Nhiên, hơn nữa có lẽ bà ta đã ra tay từ rất lâu rồi.
“Sao mẹ… sao mẹ có thể giết chị ấy…”
Diệp Trận thấy Nhiếp Dập không ngừng chất vấn mình, vốn từ chột dạ bắt đầu chuyển thành bực mình: “Mẹ giết nó thì làm sao? Chẳng lẽ nó không nên chết à?”
Giọng Nhiếp Dập bắt đầu run rẩy: “Sao mẹ… sao mẹ có thể giết chị ấy…”
Diệp Trận chỉ chú ý đến lời chất vấn của
Nhiếp Dập mà không nhận ra cảm xúc của nó không đúng, đập mạnh lên bàn, mặt mũi vặn vẹo tức giận nói: “Nó cướp đồ của con, vị trí của con nên phải chết!”
Nhưng từ đầu đến cuối Nhiếp Dập vẫn chỉ nói câu kia: “Sao mẹ có thể giết chị ấy… sao mẹ có thể…”
Cuối cùng Diệp Trần và Nhiếp Nhiên đều phát hiện Nhiếp Dập không ổn. Hình như nó bị sốc vì tin tức này nên nhất thời không có cách nào chấp nhận nổi.
Nhiếp Nhiên chỉ khẽ cau mày chứ không làm gì, mà Diệp Trần bị ấn ngồi trong ghế thì hơi luống cuống, bà ta nói: “Nhiếp
Dập… Nhiếp Dập, con làm sao thế, Nhiếp
Dập… con đừng dọa mẹ… có phải con khó chịu ở đâu không… hay là con tiện nhân này bắt nạt con? Đúng không?! Con nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ giải quyết nó giúp con!”
Diệp Trần vừa mới dứt lời, nước mắt đã rơi ra khỏi mắt Nhiếp Dập, cảm xúc của nó đã đến giới hạn rồi.
“Sao mẹ có thể giết chị ấy!”
Diệp Trần bị tiếng gầm giận dữ của nó làm run lên: “Mę… me…”
Nhiếp Dập quay lại nhìn Nhiếp Nhiên, mang theo sự quật cường và tức giận của thiếu niên, hỏi: “Chị đã sớm biết mẹ tôi
muốn giết chị rồi đúng không?”
“Đừng có phát điên ở đây.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhắc nhở nó, rồi lại nhìn Diệp
Trân.
Nhưng Nhiếp Dập giống như không nghe thấy, bây giờ trong đầu nó toàn là cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, nó tiếp tục nói:
“Chắc chắn từ đầu chị đã biết! Chị thông minh như vậy, lợi hại như vậy…”
Lời Nhiếp Dập giống như một cây kim đâm vào ngực Diệp Trân, bà ta nhảy lên, khàn giọng hô: “Con nói cái gì thế Nhiếp Dập!
Sao con có thể khen nó, nó là kẻ địch của con, là kẻ thù của con! Con quên trước kia mẹ nói với con thế nào rồi à? Nó không phải người tốt, không phải người tốt, nó sẽ làm hại con, sẽ giết chết con! Con có biết không, có hiểu không hả?”
Nhiếp Dập từ từ siết chặt tay lại, vẻ mặt non nớt không ngừng thay đổi, cuối cùng nó đột nhiên bùng nổ: “Nhưng chính kẻ thù này lại cứu con trong khi đã biết rõ
mọi chuyện!”
Tiếng gào của nó vang vọng khắp căn phòng.
Diệp Trần như bị dừng hình, kinh ngạc trợn to hai mắt: “Cái… cái gì… con nói cái gì?”
“Con nói chị ấy cứu con! Chị ấy dùng mạng mình để cứu con! Khi đó rõ ràng chị ấy có thể không nhúng tay vào, thậm chí có thể bỏ con lại! Nhưng chị ấy lại liều chết cứu con! Mẹ có biết chị ấy đã dùng mạng mình để cứu con, cứu con trai của kẻ thù không!” Nhiếp Dập khàn giọng khóc, dễ thấy nó đã bị dồn nén tới cực điểm rồi.
“Nhiếp Dập… con đang nói cái gì thế… nó làm sao có thể cứu con được?” Rõ ràng
Diệp Trân không hề tin chuyện này.
“Đúng vậy, mẹ cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi đúng không? Khi ấy con còn cảm thấy là mình đang nằm mơ.” Mắt Nhiếp
Dập ngấn nước, cười thảm thương, chậm rãi giơ cánh phải đang hơi run lên: “Nhưng
lúc con vô tình… vô tình chạm vào quần áo chị ấy, phát hiện tay dính máu… con mới cảm nhận được đó là thật… mẹ, trước kia con tưởng là mẹ chỉ ghét chị ấy thôi, nhưng… nhưng mẹ làm sao có thể giết chị ấy thật…”
Nhiếp Dập gần như đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi lã chã, giọng cũng khán đặc.
“Con… lúc ấy con còn ngốc nghếch khuyên chị ấy là mẹ không xấu như thế… nhưng… mẹ… không phải là mẹ đang vả vào mặt con à!”
Mặc dù không hiểu vì sao Nhiếp Nhiên lại cứu Nhiếp Dập, nhưng Diệp Trần vẫn hiểu là Nhiếp Dập đang và Nhiếp Nhiên mà chỉ trích mình: “Mẹ… sao mẹ lại vả vào mặt con được? Những gì mẹ làm không phải đều vì con sao?”
Nhiếp Dập bi phẫn chỉ vào mình, giống như không dám tin hỏi: “Mẹ vì con mà đi giết người à?”