Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1925
ÔNG BÔI NHỌ TỔ TÔNG CỦA ÔNG RỒI
Đột nhiên một tia sét lóe lên ngoài song sắt. Bầu trời vốn còn quang đãng lập tức tối đen lại. Qua mấy giây sau, trời mưa như trút nước.
Bị tiếng sét làm cho hoàn hồn lại, Nhiếp
Thành Thắng cảnh giác nhìn chằm chằm
Nhiếp Nhiên: “Mày có ý gì? Rốt cuộc ý mày là sao?”
Nhiếp Nhiên gõ nhẹ lên bàn, cười như có như không: “Ý tôi là, ông giết cô ấy rồi.”
Ầm ầm!
Lại một tiếng sấm nặng nề vang lên ngoài cửa sổ.
Nhiếp Thành Thắng cau chặt mày lại: “Tao giết nó bao giờ, mày đừng có nói linh tinh!”
“Nói linh tinh?” Nhiếp Nhiên cong môi lên cười, ngồi thẳng người lên: “Ông biết rõ
Nhiếp Nhiên nhát gan yếu đuối, nhưng vẫn làm giả tuổi tác ném cô ấy vào trong quân đội, hại cô ấy bị người của Diệp Trận bắt nạt. Ông có biết khi đó cô ấy hy vọng ông tới cứu cô ấy thế nào không, nhất là lúc bị người ta ấn xuống nước, rồi chết đuối bỏ mạng, cô ấy vẫn nghĩ ông có thể tới cứu cô ấy. Bởi vì đối với cô ấy mà nói, ông là người thân duy nhất của cô ấy trên thế giới này, vậy mà lúc đó ông đang làm gì? Chắc ông đang ôm con trai bảo bối của mình chơi đùa đúng không?”
Cô vươn người qua bàn, thấp giọng nói.
“Nhiếp Thành Thắng, ông dùng sự lạnh lùng vô tình của mình giết chết con gái ruột của ông rồi.”
Ầm ầm ầm!
Lần này tia chớp giống như một cái búa lớn rạch qua bầu trời, chiếu sáng cả căn phòng.
Nhiếp Thành Thắng run lên: “Tao…”
“À còn nữa, tôi vừa ra đã tới thăm ông, không phải bởi vì không bỏ được ông, mà là tới xem dáng vẻ thảm hại của ông, ông thế này khiến tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái.”
Nhiếp Nhiên cười, chậm rãi đứng lên.
Tiếng gió và tiếng mưa ngoài song sắt càng lúc càng lớn. Bóng cô đung đưa trên tường dưới ánh sáng mạnh, nhìn rất quỷ dị và lạnh lẽo: “Đời này ông coi trọng nhất là nhà họ Nhiếp và đứa con trai bảo bối kia, bây giờ nhà họ Nhiếp đã không còn rồi, ông đoàn tiếp theo tôi sẽ đối phó với ai?”
Con người của Nhiếp Thành Thắng co mạnh lại.
Nhiếp Dập…
“Không được!”
Hai binh lính ở cửa thấy ông ta lại đứng lên bèn quát lớn: “Nhiếp Thành Thắng!”
Ông ta không cam lòng ngồi xuống, siết chặt đôi tay đặt trên bàn lại. “Không được, mày không thể đối xử với nó như vậy!”
Nhiếp Nhiên bật cười: “Ông cảm thấy bây giờ ông vẫn có quyền lên tiếng à?”
“Mày… nghiệt súc, mày làm thế xứng với tổ tông nhà họ Nhiếp à!”
Nhiếp Dập là báu vật trong lòng Nhiếp
Thành Thắng, sao ông ta có thể cho phép
Nhiếp Nhiên ra tay với nó được?
Vì thế không chỉ sắc mặt u ám mà trán ông ta cũng nổi đầy gân xanh.
Dễ thấy Nhiếp Thành Thắng đang cực kỳ phẫn nộ.
Nhiếp Nhiên rất thưởng thức vẻ mặt đáng sợ của ông ta, cười nói: “Tổ tông nhà họ
Nhiếp đều chết hóa thành tro rồi, tôi xứng với bọn họ làm gì?”
“Mày!”
“Ông thì sao, ông bôi nhọ nhà họ Nhiếp thì xứng với tổ tông của ông à?”
Chỉ một câu nói đã khiến Nhiếp Thành
Thắng cứng họng, trước mắt tối đen, nhưng vì tôn nghiêm đàn ông nên ông ta không thể để mình ngất đi được, mà nghiến răng gằn từng chữ: “Mày đừng đắc ý, tạo nói cho mày biết, tạo vẫn còn chưa bị xử phạt, cho dù mày không giúp tao, Nhiếp
Dập cũng sẽ giúp tao!”
“Vậy sao? Vậy ông thấy cái người vừa nhìn thấy tôi là khóc gọi chị lợi hại hay là tôi lại hại?” Nhiếp Nhiên hoàn toàn không đếm xỉa tới lời dọa dẫm của ông ta.
Không nói tới việc Nhiếp Dập sẽ không làm như vậy, cho dù nó đứng ở phía đối lập với cô, đi tìm Uông Phủ thì đã sao? Nhiếp
Thành Thắng đã ngã ngựa rồi, cho dù Uông
Phủ có muốn giúp thì cũng không thể dùng cả gia sản đi cứu ông ta được. Dù sao lần này cũng có đầy đủ nhân chứng vật chứng, căn bản không thể lật án.
Hơn nữa… bây giờ Nhiếp Dập chưa đến tuổi trưởng thành, cha mẹ bị phán xử, quyền giám hộ đã chuyển sang cô, cô có cách có thể khiến nó và Uông Phủ cả đời này không gặp được nhau.
Nhiếp Thành Thắng thấy Nhiếp Nhiên nở nụ cười thì trước mắt lại tối sầm, hô hấp càng dồn dập hơn: “Mày… mày… đồ vô liêm sỉ, nghiệt súc, tiện nhân!”
“Đừng kích động, cẩn thận huyết áp tăng cao thì không ổn đâu.” Nhiếp Nhiên gõ nhẹ lên bàn, tươi cười: “Ở lại chỗ này sám hối với tổ tông của ông đi.”
Nói xong cô đi ra ngoài.
Bước ra khỏi đó rồi, cô mới thu lại nụ cười trên môi.
Mà tiếng hét của Nhiếp Thành Thắng vẫn vang vọng khắp tòa nhà: “Tiện nhân, tiện nhân, con tiện nhân này!”