Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 1926
DIỆP TRÂN, LÀ BÀ CHO TÔI CON DẠO NÀY
Nhiếp Nhiên thấy Lý Tông Dũng ở cuối hành lang.
“Đi thôi.” Cô hít sâu một hơi, nói với ông:
“Đi gặp người còn lại thôi.”
Lý Tông Dũng bước nhanh theo cô, hỏi: “Cô có cần nghỉ ngơi một chút không?”
“Không sao, sớm kết thúc chuyện ở đây để về sớm, mai là ngày cuối cùng tân binh báo danh rồi, ngài là Tiểu đoàn trưởng không thể không có mặt.” Nhiếp Nhiên cười, đi về phía trước.
Bên ngoài mưa tầm tã át đi cả tiếng Lý
Tông Dũng.
“Đi chậm thôi.”
Lý Tông Dũng che ô cho cô, dẫn cô về lại tòa nhà kia. 3
Lúc hai người lên tầng, Nhiếp Dập vẫn ở bên trong nói chuyện với Diệp Trần.
Nhiếp Nhiên bảo Lý Tông Dũng tiếp tục đợi ngoài, mình thì đẩy cửa đi vào. Vừa mới mở cửa ra đã nghe thấy Diệp Trận tha thiết dặn dò Nhiếp Dập: “Nhiếp Dập, con nhất định phải nghĩ cách đi thông báo cho nhà họ Uông, quan hệ của ông ấy với ba con rất tốt, nói không chừng sẽ giúp chúng ta. Con về đi, phải đi tìm Uông Minh Hạo bảo nó giúp con, biết chưa?”
“Nếu muốn tìm cứu binh, có lẽ dì phải thất vọng rồi.” Lúc này Nhiếp Nhiên đã đẩy hẳn cửa ra, mỉm cười nhìn Diệp Trần.
Tia chớp nhanh chóng lóe lên ngoài song sắt. Diệp Trân ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, vẻ mặt chấn động: “Nhiếp… Nhiếp Nhiên?
Sao mày…”
Nhưng bà ta còn chưa nói xong, Nhiếp Dập đã vui vẻ chủ động đi tới bên cạnh Nhiếp
Nhiên, kéo cô vào trong, nói với Diệp Trân:
“Mẹ! Lần này nhờ có chị giúp nên con mới có thể gặp mẹ, nếu không con không thể đến đây được.”
Nhiếp Dập muốn dùng chuyện này làm bước ngoặt, hy vọng có thể thay đổi mối quan hệ tồi tệ giữa hai người bọn họ.
Nhưng Diệp Trần không hề nghe câu nó nói phía sau, mà là…
“Con gọi nó là cái gì?”
Nhiếp Nhiên thấy Diệp Trận cau mày, vẻ mặt u ám, âm thầm chặn Nhiếp Dập ở phía sau mình, đi tới chủ động chào hỏi: “Một thời gian không gặp rồi, gần đây di sống tốt chứ?”
Diệp Trần giống như không nghe thấy, nắm chặt bàn, nhìn chằm chằm Nhiếp Dập: “Mẹ hỏi con, con gọi nó là cái gì?”
Nhiếp Dập nhìn vẻ mặt Diệp Trần, bất giác nhớ lại cái tát trong phòng mình, nấp ở sau lưng Nhiếp Nhiên, trả lời: “Con gọi chị ấy là… chị…” 1
Ánh mắt Diệp Trận căm phẫn, bà ta đứng phắt lên, giận dữ chất vấn: “Có phải nó ép con gọi như thế không? Nó uy hϊế͙p͙ con đúng không?”
“Mẹ, không phải, không phải…” Nhiếp Dập vội vàng xua tay giải thích: “Không phải thế, không phải thế, không phải chị ấy ép con…”
Hai binh lính phía sau đi tới ấn bà ta xuống, nhưng Diệp Trần còn điên cuồng hơn Nhiếp Thành Thắng, dù bị còng tay nhưng vẫn vùng vẫy gầm lên giận dữ: “Con đừng có lừa mẹ, con cứ yên tâm nói cho mẹ, mẹ làm chủ cho con!”
“Bà làm chủ? Bây giờ bà thế này rồi còn định làm chủ cho nó thế nào?” Nhiếp
Nhiên bật cười.
Diệp Trần thở hổn hển: “Nói thế thì đúng là mày ép nó rồi!”
“Mẹ, không phải thế… con…”
“Đúng vậy, là tôi ép nó, thế thì đã sao? Bà có thể làm gì tôi? Bây giờ hai người đều vào tù rồi, nó chỉ có thể dựa vào tôi, đương nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Diệp Trần dùng hết sức lực mà vùng vẫy muốn đứng lên: “Im đi! Tao tuyệt đối sẽ không giao con trai tao cho mày!”
“Vậy là bà định để nó vào đây cùng bà à?
Thật ra như vậy cũng được, nhưng nếu thế thì tôi lại phải trù tính một lần nữa.” Nhiếp
Nhiên nghịch móng tay, lạnh lùng nói.
“Mày trù tính?” Diệp Trân khựng lại, nhưng cũng chỉ một giây sau là bà ta đã hiện nguyên hình, đáy mắt tóe lửa giận, nhe nanh múa vuốt gào lên: “Là mày! Quả nhiên là mày! Là mày hại tao!”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, giống như nghe thấy chuyện gì hài hước lắm: “Tôi hại bà?
Vậy tôi muốn hỏi xem tôi hại bà thế nào?”
“Tạo thành ra thế này, mày dám nói không phải là mày giở trò à?” Diệp Trần hung ác trừng cô, chỉ mong có thể nhào tới cắn vào cổ cô.
Nhiếp Nhiên chậm rãi đứng lên: “Nếu như không phải bà tìm Phùng Anh Anh muốn dìm chết tôi, sau đó ba lần bốn lượt không thành công, lại kiếm cớ để Nghiêm Quý
Quảng ném tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, muốn để tôi hy sinh, thì sao tôi có thể ra tay được? Diệp Trần, là bà cho tôi con dao này, tôi mới đâm chết bà.”
Cô vừa mới dứt lời, ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng sấm.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m